Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 222 :

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


"Được, để tôi sắp xếp." Dạ Lương Thành nói xong liền nói với họ: "Hai người ngồi đợi ở phòng nghỉ một lát."



Nhậm San San cầm máy tính xách tay của mình vào, sau lưng là Cung Muội Muội cũng đi vào theo.



Ngồi trong phòng nghỉ yên tĩnh, ánh mắt Nhậm San San hiếu kỳ quan sát Cung Muội Muội: "Cô là tiểu thư nhà giàu, sao lại tới bộ ngoại giao làm việc?"



"Tôi thích công việc này." Cung Muội Muội mím môi.



"Mặc dù là một công việc thể diện, nhưng đồng thời cũng rất áp lực, với địa vị của anh cô ở nhà họ Cung, cô hoàn toàn có thể không cần đi làm." Nhậm San San tiếp tục hiếu kỳ hỏi.



Cung Muội Muội mỉm cười: "Tôi thích thử thách bản thân."



"Trước đây cô và Dạ Lương Thành từng gặp mặt?" Nhậm San San đột nhiên hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát cô.



Ánh mắt Cung Muội Muội đảo ra xung quanh, cô cúi đầu nói: "Có từng gặp."



Công việc của Nhậm San San khiến cô trở thành người rất giỏi quan sát, rất hiểu về biểu cảm nét mặt của người khác, cô nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Cung Muội Muội, trong lòng rất kinh ngạc, giữa Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành lẽ nào có quan hệ gì mà cô còn không biết?



Lúc này, Dạ Lương Thành đã dẫn theo hai cấp dưới tới, một người nói với Nhậm San San: "Nhậm tiểu thư, phòng của cô ở bên này, hãy đi theo tôi."



Một người lính thì nói với Cung Muội Muội: "Cung tiểu thư, phòng của cô ở bên này."



"Tại sao không ở gần nhau?" Nhậm San San ngạc nhiên hỏi.



"Vì phòng đơn còn trống chỉ có hai gian, cùng một tầng lầu, không cùng phương hướng." Dạ Lương Thành trả lời.




"Tôi không nhát gan như anh nghĩ đâu." Cung Muội Muội nói, nói xong cô quay đầu hỏi anh, có chút giận dữ: "Tại sao lại sắp xếp phòng của tôi ở bên cạnh phòng anh? Anh làm vậy không sợ Nhậm tiểu thư hiểu nhầm sao? Cô ấy là người mà anh thích đấy!"



Dạ Lương Thành nghẹn lời, anh không biết phải trả lời cô ra sao.



Đúng vậy, sắp xếp phòng của cô ở sát phòng anh là do anh cố tình, chủ yếu là vì lo lắng tối nay cô ngủ sẽ sợ hãi.



"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy việc hẹn hò của anh và Nhậm tiểu thư đâu, tôi sẽ lặng lẽ làm một người vô hình." Cung Muội Muội nói xong liền quay đầu về phòng.



Dạ Lương Thành cao lớn đi theo cô, khi tới cửa phòng cô anh đang định nói với cô mấy câu thì cửa đã bị Cung Muội Muội đóng sầm lại.



Dạ Lương Thành bị cản ngoài cửa.



Anh giơ tay lên định gõ cửa nhưng giơ tay tới lưng chừng lại khẽ thở dài hạ tay xuống. Anh biết cô bé này đã hiểu nhầm anh, anh hà tất phải giải thích nữa chứ?



Đây chẳng phải là kết quả mà anh muốn sao?



Cung Muội Muội ngồi xuống giường, nhìn ra cửa, bỗng rất mong muốn nghe được tiếng gõ cửa, hi vọng Dạ Lương Thành có thể bước vào nói với cô điều gì đó, đáng tiếc cô đợi mấy phút mà cũng không thấy anh gõ cửa, lòng oán hận trào dâng trong lồng ngực, mắt cô lập tức đỏ hoe, nước mắt dưng dưng chực tuôn rơi.



Làm sao anh ta lại gõ cửa được chứ? Nói không chừng anh ta quay đi đã gõ cửa cửa phòng Nhậm San San rồi cũng nên, nghĩ tới đây, ngực Cung Muội Muội đau nhói, khiến cô nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, muốn ngăn cản cảm giác đau đớn đang dâng trào nhưng vô dụng.



Cô chỉ thấy cảm giác chua chát và đau đớn bao phủ toàn thân, lúc này, khắp phòng đều ngập tràn nỗi sầu thương của cô.



Rất lâu sau, cô vẫn ngồi ôm gối trên giường, không thể nào xua tan nỗi buồn trong lòng.