Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 227 :

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


"Bây giờ anh không được nghĩ ngợi gì nữa, hãy dưỡng thương đi." Trình Ly Nguyệt mệnh lệnh, cô lo lắng anh không chịu nằm yên dưỡng thương.



"Em đi ra ngoài, bảo A Thành vào đây." Cung Dạ Tiêu nói với cô, anh có việc cần thảo luận với vệ sĩ.



Trình Ly Nguyệt đi ra, nói với hai vệ sĩ: "Cung Dạ Tiêu gọi hai người đi vào."



Hai vệ sĩ lập tức đi vào, họ ở trong phòng mười mấy phút sau đó mới ra, có lẽ Cung Dạ Tiêu lệnh cho họ đi làm việc gì đó, A Thành nói với Trình Ly Nguyệt, nửa tiếng sau Nhan Dương sẽ tới.



Trình Ly Nguyệt vào phòng, thấy Cung Dạ Tiêu rõ ràng rất mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn ánh lên toan tính, cô lập tức nhíu mày: "Lúc này anh cần nghỉ ngơi."



Cung Dạ Tiêu không hề muốn ngủ, cho dù thể lực đã tiêu hao rất nhiều nhưng anh vẫn có thể cầm cự, anh đang đợi Nhan Dương tới.



Nửa tiếng sau, Nhan Dương kinh ngạc xách túi bước vào, thấy Trình Ly Nguyệt liền vội vàng hỏi: "Cung tổng đâu?"



"Ở đây!" Trình Ly Nguyệt dẫn cô vào trong phòng ngủ.



"Cung tổng, anh không sao chứ?" Nhan Dương hốt hoảng, cô theo Cung Dạ Tiêu đã ba năm, chưa bao giờ thấy anh yếu ớt phải nằm trên giường thế này.



"Tôi không sao? Tình hình bên ngoài giờ sao rồi." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nhìn cô.



"Khi tôi tới đây, có đọc tin tức buổi sáng, xem ra tin tức truyền thông không theo dõi đưa tin về vụ việc này, không biết xe của anh gặp tai nạn, anh bị thương nghiêm trọng không?"



"Rất nặng." Trình Ly Nguyệt trả lời cô.



"Cung tổng, tại sao anh không tới bệnh viện tư nhân của nhà họ Cung để dưỡng thương?" Nhan Dương không hiểu hỏi, thiết bị y tế ở đó hiện đại bậc nhất.




Có một số người, nhìn thấy hình do cộng đồng mạng chụp đăng tải thì lại có những ý đồ khác.



Cung Nghiêm là một trong số đó, ông ta đang xem tài liệu mà trợ lý mang tới, Cung Nghiêm vốn dĩ luôn theo dõi sát sao động tĩnh của tập đoàn Cung Thị, đương nhiên cũng không thể bỏ qua sự việc này.



Cung Nghiêm lập tức ra lệnh cho trợ lý đi điều tra, sau nửa giờ, trợ lý liền giao cho ông ta một tập tài liệu.



Nội dung tài liệu cho hay, trên đoạn đường từ thành phố A tới thành phố B có ghi lại hành trình của đoàn xe Cung Dạ Tiêu, thời gian trở về, địa điểm, và địa điểm xảy ra sự cố phù hợp với hình chụp, hơn nữa biển số xe cũng đã điều tra ra là biển số xe công của tập đoàn Cung Thị, điều đó càng minh chứng rằng đoàn xe bị tấn công tối qua là đoàn xe của Cung Dạ Tiêu.



"Tôi muốn anh lập tức điều tra xem cháu tôi hôm qua có ở trên xe hay không." Cung Nghiêm nghiêm mặt ra lệnh cho trợ lý: "Tôi cần tài liệu chi tiết nhất."



"Vâng, tôi sẽ lập tức cử người tới thành phố B để điều tra." Trợ lý nhận lệnh rời đi.



Cung Nghiêm nheo mắt, ánh mắt không che giấu vui mừng, không ngờ lại có người ra tay mạnh với Cung Dạ Tiêu như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng của anh ta.



Nếu như Cung Dạ Tiêu ở trên xe, bây giờ anh ta còn mạng sống trên đời nữa hay không?



Hay là đang trốn ở đâu đó cố giữ chút hơi tài? Tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?



Cung Nghiêm lập tức ý thức được rằng đây là thời gian Cung Dạ Tiêu yếu nhất suốt bốn năm qua, cho dù anh ta vẫn còn một hơi thở, ông ta cũng nhất định phải nhân cơ hội này cắt đứt hơi thở cuối cùng đó.



Hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm được anh ta đang ở đâu, ông ta gọi điện cho tai mắt của mình ở bệnh viện tư nhân của tập đoàn Cung Thị, xác nhận Cung Dạ Tiêu không tới bệnh viện.



Cung Nghiêm cười nhạt một tiếng, không ngờ sắp mất mạng rồi mà Cung Dạ Tiêu vẫn biết đề phòng, quả nhiên, ông ta chưa bao giờ dám xem nhẹ đứa cháu này.