Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 232 :

Ngày đăng: 16:23 30/04/20


"Khi đó không phải em bị chuốc thuốc sao?" Trình Ly Nguyệt bực bội phản bác.



"Được rồi, vậy đợi sau khi việc ba của em kết thúc, có phải em sẽ là của anh không?" Cung Dạ Tiêu tiếp tục hỏi.



Điểm này Trình Ly Nguyệt không biết phải phản bác ra sao, nhưng cô vẫn bĩu môi nói: "Em đâu phải là đồ đạc."



"Đừng dài dòng nữa, cởi đi." Đây không phải là thương lượng mà là ngữ khí không còn gì để bàn cãi.



Trình Ly Nguyệt ngượng chín mặt nhưng vẫn đi lấy lại nước ấm, cô cảm thấy đầu mình đang ù lên, cô quyết liều một phen, nhắm mắt cởi chiếc quần tây của anh ra, chiếc quần lót mà cô mua được mặc trên người anh, cứ thế xuất hiện trước mắt cô.



"Cởi nốt đi." Cung Dạ Tiêu lại nói tiếp.



Trình Ly Nguyệt muốn nổ tung, người đàn ông này yêu cầu hơi bị quá đáng rồi đấy nhé!



Cô đồng ý lau người, không tới mức tới chỗ này của anh cũng phải lau.



Cung Dạ Tiêu cứ muốn cô lau, anh nhíu mày nói: "Em còn chần chừ gì nữa, mau lên nào, lau xong anh còn đi ngủ, anh mệt muốn chết rồi."



Trình Ly Nguyệt muốn phát điên.



Sau mười phút, Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng bưng nước vào nhà tắm, trên gương phản chiếu gương mặt đỏ gay của cô, và đôi tai cũng đỏ ửng.



Trời ơi! Cô không muốn sống nữa, cô muốn đi chết!



Nhưng cô vẫn còn phải gội đầu cho anh, cô lại thay một chậu nước khác bê vào, Cung Dạ Tiêu đã nằm ra mép giường, anh hơi cúi đầu, Trình Ly Nguyệt bưng nước ra, dùng một chiếc ghế để kê, giúp anh gội đầu.



Cung Dạ Tiêu nhắm hai mắt lại, chắc anh đã rất mệt, Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng cẩn thận gội đầu cho anh xong, lại lấy máy sấy sấy khô tóc, mái tóc đen lại mượt mà trở lại, Trình Ly Nguyệt lấy khăn lau mặt cho anh, lúc này, Cung Dạ Tiêu đã ngủ thiếp đi rồi.




Tắt nước đi, trong căn phòng tắm không quá sáng, cơ thể vạm vỡ cao lớn của anh hoàn mỹ như thần mặt trời Apolo, anh lấy khăn tắm lau người, mặc một bộ đồ sạch sẽ rồi bước ra.



Anh bước tới trước cửa phòng của Cung Muội Muội, cấp dưới đang bưng một cốc trà gừng nóng hổi tới: "Thủ trưởng, trà gừng của anh đã có rồi đây!"



"Bỏ đường chưa?"



"Bỏ rồi!"



Dạ Lương Thành đỡ lấy, môi mím chặt thành một đường thẳng, trà gừng trong căn cứ không thể ngon bằng ở khách sạn, hơi cay, hi vọng cô bé đó có thể uống nhiều một chút.



Anh gõ cửa phòng Cung Muội Muội.



Cung Muội Muội nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhíu mày đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy Dạ Lương Thành đang bưng một cốc trà gừng đứng ở bên ngoài cô không mấy ngạc nhiên.



"Tôi có thể mang vào không?" Dạ Lương Thành hỏi cô.



Mấy hôm nay cô đều không cho anh vào phòng của cô, anh thực sự không biết cô bé này đang kiên trì điều gì, dường như giữa họ trở lên xa lạ tới đáng sợ.



Cung Muội Muội gật đầu, sau đó hỏi anh: "Ngày mai bọn em có thể về rồi phải không?"



"Ừ." Dạ Lương Thành đáp một tiếng, trong lòng có phần kinh ngạc, cô rất muốn rời khỏi đây sao?



Dạ Lương Thành ái ngại nhìn cô: "Có phải điều kiện vật chất ở đây khiến em không hài lòng?"



"Em nhớ anh trai và cháu trai của em rồi!" Cung Muội Muội chu môi.