Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 237 :
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Trên vai anh có một vết tím bầm, rất nổi bật.
Dạ Lương Thành mỉm cười: "Không sao."
Nhưng trong lòng Cung Muội Muội, như vậy sao có thể nói là không sao? Cô nhíu mày nói: "Không được, anh phải đi khám bác sĩ."
Thấy vẻ mặt lo lắng khẩn thiết của cô, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại, đột nhiên anh cũng không muốn tỏ ra kiên cường trước mặt cô bé này nữa.
Người đàn ông thông minh đều biết rằng tỏ ra yếu đuối trước mặt người con gái mình thích không hẳn là một chuyện xấu.
Dạ Lương Thành khẽ gượng cười: "Không cần tới bác sỹ đâu, tôi về phòng bôi thuốc là được."
Nói xong, Dạ Lương Thành lại rên lên một tiếng, lúc này một cánh tay nhỏ nhắn đỡ lấy anh.
Cảm giác mịn màng.
Làn da nõn nà khiến trái tim anh không ngừng rung động.
Cung Muội Muội e thẹn không dám nhìn anh, Dạ Lương Thành cũng không nói gì, cứ để cô đỡ anh đi về phía trước.
Trong kí túc xá tầng bốn, Nhậm San San đứng cạnh cửa sổ, hai mắt oán hận dõi theo họ.
Lúc này trái tim cô như bị dao cắt.
Dạ Lương Thành thực sự thích Cung Muội Muội, cô thực sự không cam tâm. Thậm chí còn cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô đã theo đuổi người đàn ông này chín năm, giờ đây lại dễ dàng bị người khác cướp mất.
Cung Muội Muội đỡ Dạ Lương Thành về phòng, dìu anh ngồi xuống sofa, Dạ Lương Thành nói với cô: "Rượu thuốc ở trong tủ bên trái."
Cung Muội Muội bước tới mở tủ ra, bên trong có đủ các loại bình rượu thuốc lớn nhỏ, trái tim cô hơi sững lại, anh dự trữ nhiều rượu thuốc như vậy có phải là thường xuyên bị thương?
Cung Muội Muội lấy một bình ra bước tới bên cạnh anh: "Bôi lên là được phải không?"
"Bóp mạnh một chút." Dạ Lương Thành hướng dẫn.
Cung Muội Muội cũng tức giận vùng ra khỏi vòng tay Dạ Lương Thành: "Em không có gì để nói với anh."
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn cô cháy bỏng, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, không cho cô giãy giụa, khàn giọng nói: "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với em."
"Nhưng em không muốn nghe." Cung Muội Muội cắn môi.
"Em nhất định phải nghe."
Nhậm San San bị bỏ quên bên cạnh sắp sửa phát điên.
"Dạ Lương Thành, có phải anh thích cô ta không?" Nhậm San San tức tối lên tiếng chất vấn.
Cung Muội Muội mở tròn mắt, Nhậm San San đang nói gì?
Lúc này, một giọng nam trầm nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy.
"Dạ Lương Thành, anh thật quá quắt, em theo đuổi anh chín năm, lẽ nào không sánh bằng tình cảm anh dành cho cô ta sao?" Nhậm San San tức giận hai mắt đỏ hoe.
"San San, xin lỗi, xin em đừng lãng phí thời gian cho anh nữa, trái tim anh đã có người con gái khác rồi." Dạ Lương Thành xin lỗi Nhậm San San.
"Là cô ta!" Nhậm San San cười vừa đau đớn vừa oán hận.
"Đúng vậy!" Dạ Lương Thành trực tiếp thừa nhận.
Cung Muội Muội tròn mắt kinh ngạc, Dạ Lương Thành nói sao? Anh đã thích người khác? Là cô?
Không phải anh thích Nhậm San San sao? Không phải họ đang hẹn hò sao?
"Cung Muội Muội, mười phút nữa máy bay cất cánh, nếu cô không tới, muốn ở luôn lại đây thì đứng đó!" Nhậm San San căm hận nói một câu sau đó quay người bỏ đi, ánh mắt vô cùng không cam tâm.
Cung Muội Muội nghe nói mười phút nữa máy bay cất cánh, cô lập tức hoảng hốt, lúc này bên tai lại vọng tới giọng nam trầm dịu dàng: "Đừng lo, lỡ chuyến bay này anh sẽ đưa em về."
Cung Muội Muội lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dạ Lương Thành, lời anh nói ban nãy cô vẫn chưa kịp phản ứng, cô bực bội nói: "Sao anh lại làm vậy? Anh có biết anh đã biến em thành người phụ nữ thế nào không?"