Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 247 :
Ngày đăng: 16:23 30/04/20
Cung Muội Muội bốn giờ tới nơi, có cảm giác đi đường mệt mỏi.
"Em đã đi đâu đấy?" Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
Cung Muội Muội lúc này chưa tiện nói ra mối quan hệ với Dạ Lương Thành, cô cười đáp: "Em đi công tác, chị Ly Nguyệt, em mượn đồ của chị mặc tạm, em cần tắm qua!"
"Được thôi, vừa hay chị có quần áo mới chưa dùng tới, em lấy đi mặc." Trình Ly Nguyệt mỉm cười đáp.
Cung Muội Muội ngạc nhiên nhìn Cung Dạ Tiêu đang ngồi trên sofa, nói: "Anh, sao anh không đi làm?"
"Làm việc ở nhà cũng được." Cung Dạ Tiêu thong thả trả lời.
"Ồ, em biết rồi, anh ở nhà với chị Ly Nguyệt đúng không?" Cung Muội Muội cười tít mắt nói, Trình Ly Nguyệt dẫn cô vào phòng tắm, tìm quần áo lót còn mới và một chiếc váy đưa cho cô mặc.
Cung Muội Muội tắm xong bước ra thì thấy Trình Ly Nguyệt đang ngồi bên cửa vẽ tranh còn Cung Dạ Tiêu thì ngồi trên sofa, trên người đặt máy tính và túi tài liệu. Cô thầm ngưỡng mộ hai người họ, thực ra người yêu quan trọng nhất là lúc nào cũng có thể bầu bạn bên cạnh đối phương.
"Gần đây công việc ra sao?" Cung Dạ Tiêu hỏi cô.
"Cũng tạm!" Cung Muội Muội cười nói, "Công việc của em rất nhẹ nhàng."
Cung Muội Muội không muốn để người nhà phải lo lắng cho công việc của mình. Mặc dù cô biết sắp tới công việc của mình sẽ không nhẹ nhàng vì cô đắc tội với Nhậm San San.
"Muội Muội chắc chắn rất lợi hại!" Trình Ly Nguyệt tin rằng Cung Muội Muội rất nghiêm túc nỗ lực trong công việc.
"Chị Ly Nguyệt, lát nữa em có thể cùng chị đi đón Tiểu Trạch không?"
"Được chứ! Thằng bé cũng rất nhớ em."
Trình Ly Nguyệt biết anh bị thương, mất máu nhiều khiến bây giờ anh nghỉ ngơi rất đúng giờ, Trình Ly Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị hôn anh, nào ngờ anh giơ tay giữ chặt sau gáy cô, khi cô đang chu môi tới, môi anh liền tiến sát lại gần cô, tách môi cô ra, đẩy lưỡi mình vào, ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ xinh của cô.
Trình Ly Nguyệt hơi bực, tròn mắt nhìn, nhưng đập vào mắt cô là gương mặt vô cùng gợi cảm của anh.
Người đàn ông này đúng là có độc, nhìn nhiều như thể nhất định phải yêu anh.
Một lát sau, ánh mắt cô trở lên mơ màng, khi anh bá đạo sẽ khiến cô nổi giận, khi anh dịu dàng sẽ khiến cô không thể từ chối, chỉ có thể để mặc cho mình chìm đắm trong nụ hôn của anh.
Không thể thoát ra.
Ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy cô, Cung Dạ Tiêu thực sự muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông ngay cả khi bị thương.
Trình Ly Nguyệt phát giác ra ý đồ của anh, lập tức đẩy anh ra: "Hôn chúc ngủ ngon rồi, mau đi ngủ thôi!"
"Em thấy anh như vậy có ngủ được không?" Cung Dạ Tiêu lập tức cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt trách móc nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười nhìn anh, hỏi ngược lại: "Tại em sao?"
"Không tại em thì tại ai?" Cung Dạ Tiêu cắn môi, cô ấy vẫn còn cười được nữa sao, nếu không phải anh bị thương không thể cử động mạnh, anh sẽ khiến cô phải khóc thét trên giường.
Trình Ly Nguyệt vẫn cười, hơn nữa lại cười rất rạng rỡ: "Rõ ràng là anh đòi hôn, đâu phải em đòi hôn anh."
"Ai bảo em hấp dẫn vậy chứ?"
Trình Ly Nguyệt nghẹn lời, vậy mà cũng trách cô được? Hơn nữa cô chỉ mặc đồ rất đơn giản, đầu tóc buộc qua quýt ra sau gáy, không trang điểm, không tô son, hấp dẫn ở điểm nào?