Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 284 :

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


"Ông, ông không cần phải lo lắng đâu, con có thể bao dung mọi khuyết điểm của cô ấy." Cung Dạ Tiêu nhướng mày mỉm cười.



"Con đấy! Nhà họ Cung còn phải trông cậy vào con, co tuyệt đối không thể để ông thất vọng." Ông Cung nói xong liền chống gậy đứng dậy.



Cung Dạ Tiêu lặng lẽ trầm tư, anh đã chuẩn bị trở về nghe ông mắng một trận, không ngờ ông lại chỉ dạy và khuyên bảo anh.



Trong vòng hai năm không được kết hôn? Bây giờ anh chỉ hi vọng cô ấy sẽ đồng ý.



Sau khi tụ tập ăn uống, hơn ba mươi người ở công ty liền rủ nhau tới ktv, tối nay họ đã đặt một phòng cực lớn, đủ để mọi người cùng điên cuồng một đêm.



Trình Ly Nguyệt ngồi trong phòng, thấy các cô gái trẻ tuổi tranh nhau hát, còn cô chỉ lặng lẽ ngồi uống trà nhìn họ, gương mặt khẽ mỉm cười thư thái.



Linda không có những sở thích như người trẻ tuổi, chỉ tới để góp mặt.



"Chị Ly Nguyệt, chị cũng hát một bài đi! Giọng chị nghe hay vậy, hát chắc chắn sẽ rất hay." Đường Duy Duy hào hứng chạy tới nói.



Trình Ly Nguyệt bật cười, lắc đầu nói: "Không được, không được, chị không biết hát."



"Sao chị lại không biết hát được chứ?"



"Chị thực sự không biết hát, chỉ thích nghe hát, bây giờ chị chỉ biết hát bài hát thiếu nhi." Trình Ly Nguyệt mỉm cười trả lời.



Đường Duy Duy bật cười: "Bài hát thiếu nhi cũng được."



"Đừng, mọi người mau hát đi, chị ngồi đây nghe là được." Trình Ly Nguyệt xấu hổ không muốn đứng hát trước đám đong! Vừa rồi cô tìm kiếm trong đầu phát hiện ra rằng các bài hát xuất hiện không phải tiếng Trung thì là tiếng Anh, nhưng tất cả đều là bài hát thiếu nhi, sao cô có thể hát được?



Linda hôm nay cũng hơi bực bội, vì đối diện mở một công ty đá quý quy mô lớn, việc này đối với cô mà nói giống như một tảng đá đè trên ngực. Cô cầm một bình rượu, rót hai ly, đưa một ly cho Trình Ly Nguyệt: "Ly Nguyệt, uống rượu với chị."
Trình Ly Nguyệt lặng lẽ tựa vào vai anh, đôi mắt say rượu dịu dàng nhìn gương mặt cậu nhóc đang nằm trong lòng anh, mỉm cười vui mừng.



Xe đi hai mươi phút thì tới dưới căn hộ, Cung Dạ Tiêu giao cậu nhóc ngủ say cho vệ sĩ, anh thì đưa tay bế cô gái đang nửa tỉnh nửa say đi ra, dáng người cao lớn bế cô kiểu bế công chúa.



Lên tới căn hộ, Cung Dạ Tiêu đặt Trình Ly Nguyệt xuống sofa, sau đó thu dọn cho cậu nhóc đi ngủ.



Khi quay ra, cô gái vốn đang nằm ngủ trên sofa đã nằm bò dưới thảm. Cung Dạ Tiêu có phần lúng túng nhìn cô gái đang say khướt.



Anh bước tới, đưa tay bế cô lên khỏi sàn nhà, lại sợ bị cô ói đầy người như lần trước. Cung Dạ Tiêu liền đưa cô vào nhà tắm, lần này Trình Ly Nguyệt không ói, ngược lại khi được Cung Dạ Tiêu ôm, cô lại khẽ rên lên dễ chịu.



"Cung Dạ Tiêu, anh muốn làm gì vậy?" Đôi môi hồng đào của cô lên tiếng bất mãn.



"Muốn ói thì mau ói đi, ói xong rồi tắm." Cung Dạ tiêu tưởng rằng cô là một cô gái uống say sẽ ói.



"Em không ói..." Trình Ly Nguyệt hơi chu môi hồng, thở ra hơi rượu thoang thoảng, đôi mắt cô mơ màng nhìn người đàn ông dưới ánh đèn.



Lông mày đen sắc như kiếm, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi rất cao và đôi môi quyến rũ...



"Cung Dạ Tiêu, anh đẹp trai quá! Sao anh lại đẹp trai tới vậy chứ? Thật bất công..." Cô gái say rượu thường thích nói xàm.



Cung Dạ Tiêu nheo mắt khóa chặt gương mặt ửng hồng của cô, trên đầu có ánh sáng chiếu xuống, cô đẹp tới mức khiến người khác nín thở.



"Nhìn em làm gì? Em có đẹp không?" Trình Ly Nguyệt chu môi hỏi, đôi mắt đen láy nhấp nhánh như một đứa bé.



"Em cố tình uống say để tạo cơ hội cho anh phải không?" Cung Dạ Tiêu nở nụ cười đầy hàm ý.