Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 316 :

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


“Không phải em luôn ghét cô ấy sao?” Lục Tuấn Hiên có chút không hiểu nhìn chằm chằm vào cô ta.



“Em biết, là do em ích kỉ, là do em quá yêu anh mới ghen tuông thái quá như vậy. Hiện tại, em chỉ muốn được cô ấy tha thứ, đưa bức ảnh cho cô ấy là cách duy nhất em có thể mượn cơ hội để nói chuyện cùng cô ấy.” Thẩm Quân Dao vừa nói vừa nhìn tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Tuấn Hiên.



Lục Tuấn Hiên tuy rằng cũng muốn dùng bức ảnh này để gặp mặt Trình Ly Nguyệt. Nghe được lời nói của Thẩm Quân Dao, trong lòng thật có chút động tâm. Dù gì trước mặt cũng vẫn là vợ hắn, tình cảm vợ chồng bốn năm cũng vẫn còn.



“Em thực sự muốn làm vậy?” Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta, nếu như vợ hắn và Trình Ly Nguyệt có thể sống chung hòa bình cũng là một chuyện tốt.



Hóa giải ân oán năm đó đối với bọn họ là một chuyện tốt.



“Tuấn Hiên, cho em cơ hội này có được không?” Thẩm Quân Dao nhìn hắn cầu xin: “Để em và Trình Ly Nguyệt nói chuyện với nhau được không, bình thường cô ấy cũng không gặp em.”



Lục Tuấn Hiên nhíu mày nghĩ rồi nói: “Được! Anh đưa ảnh cho em, em phải xin lỗi cô ấy cho tốt, thừa nhận lỗi sai của chúng ta năm đó, để cô ấy tha thứ cho chúng ta.”



“Em sẽ làm vậy, em nhất định sẽ làm vậy, chồng à, em yêu anh.” Thẩm Quân Dao lập tức ôm cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn: “Bây giờ có thể cho em chưa?”



Lục Tuấn Hiên kéo ngăn kéo ra, đưa tấm ảnh cho cô, nghiêm túc dặn dò: “Tuyệt đối đừng làm mất đấy.”



“Em biết rồi, em sẽ giữ cẩn thận, hai ngày nữa em sẽ hẹn cô ấy.” Thẩm Quân Dao nghiêm túc gật đầu, khóe miệng vương ý cười gian xảo.



Cầm tấm hình, Thẩm Quân Dao nhanh chóng bỏ vào trong túi, sau đó, ánh mắt mập mờ dừng lại trên người Lục Tuấn Hiên: “Tuấn Hiên, tối nay về nhà sớm nhé, em chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ.”



Lục Tuấn Hiên duỗi tay xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Tối nay còn phải gặp khách hàng, không có thời gian, em ngủ sớm chút.”



Khuôn mặt Thẩm Quân Dao hiện lên vẻ hụt hẫng, cô ngồi vào lòng Lục Tuấn Hiên với vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng: “Vậy thì ngay bây giờ, làm ngay trong phòng làm việc.”



“Đừng làm loạn!” Lục Tuấn Hiên đẩy cô ra, đứng dậy: “Anh còn phải làm việc.”




Trình Ly Nguyệt bĩu môi: “Ai nói vậy? Lẽ nào em không có quyền lựa chọn sao?”



“Không có.” Người đàn ông nghiến răng nói.



“Nhỡ anh đối xử không tốt với em thì sao?” Trình Ly Nguyệt liếc hắn một cái.



Cung Dạ Tiêu không khỏi tự tin nhướng mày: “Yên tâm đi! Đời này, anh chỉ làm một việc, chiều chuộng em lên tận trời.”



Trái tim Trình Ly Nguyệt run rẩy, lời này hơn bất cứ lời bày tỏ nào khác, chiều chuộng cô lên tận trời, anh thật lòng chứ?



Trình Ly Nguyệt lại không biết nói gì, cô đứng lên, mỉm cười đi đến trước bàn của hắn, cúi xuống cười hỏi: “Em cảm thấy em nên ghi lời này lại.”



Cung Dạ Tiêu cầm lấy tay cô, kéo một cái, ôm cô vào lòng: “Được, tối nay cho em ghi.”



Trình Ly Nguyệt ghé vào lồng ngực dày rộng của hắn, hai khuôn mặt gần trong gang tấc, trong đôi mắt đen láy của anh, ẩn chứa thâm tình phức tạp, phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô.



Tim Trình Ly Nguyệt nhịp khẽ hẫng một nhịp, hơi thở hỗn loạn, trái tim không thể nào kiềm chế được sự rung động.



Cung Dạ Tiêu bị đôi môi nhỏ nhắn của cô hấp dẫn, giữ lấy gáy cô, kéo cô gần lại bên mình, đôi môi mỏng bá đạo che lại môi cô.



Nụ hôn trong phòng làm việc rực rỡ ánh đèn, khiến Trình Ly Nguyệt hoảng hốt đến nỗi trái tim càng lúc càng loạn nhịp.



Người đàn ông ngậm lấy môi cô mút mát, đẩy hàm răng đang ngậm chặt của cô ra, len vào tìm tòi.



Thần kinh Trình Ly Nguyệt bị khiêu khích, lần trước Hoắc Yên đẩy cửa đi vào, vẫn còn để lại bóng ma trong lòng cô, lần này, cô đương nhiên cũng sợ.