Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 319 :
Ngày đăng: 16:24 30/04/20
Trình Ly Nguyệt lập tức gửi địa chỉ đến điện thoại của Cung Dạ Tiêu, Thẩm Quân Dao sợ cô không tìm được đường nên địa chỉ ghi rất rõ ràng, đến số phòng cũng viết rõ ra, không sợ người của Cung Dạ Tiêu không tìm được cô ta.
Cung Dạ Tiêu gửi địa chỉ cho vệ sĩ của hắn, ra lệnh cho bọn họ trong vòng một tiếng, phải lấy ảnh về.
Trình Ly Nguyệt thở phào một hơi, vừa nghiêng đầu sang liền nhìn thấy người đàn ông nào đó đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt tức giận: “Về sau, bất cứ chuyện gì cũng không được giấu anh, nhất là những chuyện liên quan đến người nhà họ Lục, không được tự mình đi gặp bọn họ.”
Trình Ly Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng! Em biết rồi, lần này là em không đúng.”
Cung Dạ Tiêu thấy thái độ nhận sai của cô không tồi, dỗ dành một tiếng: “Cho anh chút thời gian, anh sẽ khiến Lục Tuấn Hiên giao ra mười lăm phần trăm cổ phần của ba em.”
Tim Trình Ly Nguyệt khẽ thắt lại: “Hắn sẽ giao ra chứ?”
Cô cũng đã từng hỏi luật sư, năm đó cô đã ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn, còn ấn dấu tay, nếu như phải thông qua pháp luật giành lại số cổ phần đó căn bản là chuyện không thể, bởi vì cô đã tự từ bỏ.
Cung Dạ Tiêu thầm biết cô đang lo lắng điều gì, đắy mắt hiện lên vẻ tàn ác: “Anh tự có cách buộc hắn phải giao ra.”
Trình Ly Nguyệt lập tức lo lắng nhìn hắn, có chút bất an nói: “So với việc giành lại cổ phần của ba em, em càng mong anh bình an vô sự.”
Thực lực của Lục Tuấn Hiên bây giờ cũng không kém, hai hổ tranh đấu, nhất định có một người bị thương, cô không muốn hắn chịu bất cứ tổn thương nào vì cô.
Lần trước hắn giúp cô điều tra bản án của ba, bị Lục Tuấn Hiên hãm hại, suýt chút nữa đã mất mạng, cô không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
Cung Dạ Tiêu nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, hắn khẽ cười một tiếng, có thể có được sự quan tâm và lo lắng của cô, bảo hắn làm gì mà không được?
Trong một phòng bao khá xa xôi, Thẩm Quân Dao bất an ngồi đó, chờ Trình Ly Nguyệt đến, cô và Hoắc Yên Nhiên đã mất hai ngày, cuối cùng cũng tìm được phòng trà chiều này. Bên cạnh phòng bao này có một tòa nhà bỏ hoang, dân cư đã chuyển đi hết từ lâu, bên trong đó có bình gas và đường dây điện chằng chịt, chỉ cần xì hơi gas ra rồi vứt một đóm lửa nhỏ vào thì căn phòng này sẽ nổ tung. Phòng bao chỉ cách vụ nổ khoảng hai mét, cửa sổ thủy tinh lớn nhất định sẽ vỡ tan, dưới sóng xung kích cực lớn như vậy, chỉ cần Trình Ly Nguyệt ở trong phòng.
Hoắc Yên Nhiên hận Trình Ly Nguyệt vô cùng, vì Cung Da Tiêu nhúng tay vào, cổ phiếu trên thị trường chứng khoán vài phen biến động, mới có vài ngày ngắn ngủi, đã ngốn của cô ta mất mấy trăm triệu, bảo cô ta sao không nổi giận.
“Vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu cũng quá đáng sợ.” Thẩm Quân Dao tức giận nói.
Hoắc Yên Nhiên vỗ vai cô: “Cơ hội vẫn còn, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi, sẽ có lúc vệ sĩ của Cung Dạ Tiêu không đến được.”
“Yên Nhiên, cô cam tâm ư?”
“Tôi đương nhiên không cam tâm.”
Thẩm Quân Dao nhìn cô nói: “Về sau, chỉ cần có cơ hội, chúng ta sẽ không bỏ qua cho Trình Ly Nguyệt.”
Hoắc Yên Nhiên cắn răng gật đầu: “Đời này vẫn còn dài lắm! Lo gì không tìm được cơ hội?”
Trình Ly Nguyệt ở nhà nghe được tin tốt của Cung Dạ Tiêu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ảnh lấy về được là tốt rồi.
Cung Dạ Tiêu ngồi trong phòng làm việc, nhìn tấm hình trên tay, trái tim thắt lại đau đớn, tâm trí buồn bực, Trình Ly Nguyệt trong ảnh non nớt và trong sáng hơn cô bây giờ rất nhiều, trong ảnh, có thể nhìn thấy rõ dấu hôn trên cổ cô, dấu tay trên cánh tay cô, còn có chiếc giường kia.
Đó là bốn năm trước, trong lúc mất đi lý trí hắn đã làm ra những hành vi cầm thú với cô, nước mắt của Trình Ly Nguyệt, dáng vẻ nắm chặt chăn bất lực đáng thương của cô khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn, người phụ nữ này, hắn nhất định sẽ dùng cả đời để bù đắp.
Còn nhà họ Lục, nhất định phải trả giá cho những gì bọn họ đã gây ra với cô, Lục Tuấn Hiên, Thẩm Quân Dao, còn có tất cả người nhà họ Lục, nhất định phải trả khoản nợ này.
Hắn cất những tấm hình đi, hắn sẽ mang về nhà, để cô tự tay xé bỏ, hủy mấy tấm hình này cũng khiến cô quên đi sự nhục nhã năm đó, hy vọng trái tim cô sau này, vĩnh viễn không còn lưu giữ bóng đen năm đó nữa.