Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 321 :

Ngày đăng: 16:24 30/04/20


Lúc này Cung Muội Muội vừa phiên dịch xong một cuộc họp, lòng cô đã bắt đầu nhớ nhung Dạ Lương Thành, cũng không biết bây giờ hắn đang làm gì.



“Muội Muội, tối nay phụ thân tôi sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc quan trọng, cô cùng tôi tham dự nhé!” Công chúa Sara cười nói với cô.



Cung Muội Muội lập tức gật đầu mỉm cười: “Vâng.”



“Lát nữa tôi sẽ cho người đưa lễ phục và trang sức cho cô. Muội Muội, tối nay cô không phải là nhân viên công tác, cô tham dự với thân phận khách quý.” Sara rất lịch sự và khách sáo với cô.



“Cảm ơn công chúa điện hạ.”



“Gặp lại sau sáu giờ.” Sara vẫy tay với cô, rời khỏi đó trong vòng vây của đoàn tùy tùng.



Cung Muội Muội nhìn bóng dáng cô ấy rời khỏi, thần kinh lúc này cũng được thư thái. Cô vỗ ngực hít từng hơi, vội vã chạy ra đại sảnh, cô muốn tìm Dạ Lương Thành.



Cô biết Dạ Lương Thành ở trong khách sạn cao cấp, tối nay hắn nhất định cũng tham dự dạ tiệc, nhưng cô không thể đợi đến tối gặp hắn.



Cung Muội Muội mặc một lớp áo mỏng manh, vừa ra khỏi cửa lớn, cơn gió lạnh buốt ập đến khiến cô lạnh cóng, cô ôm tay lao về phía khách sạn dành cho những vị quan khách.



Vừa tiến vào đại sảnh lộng lẫy của khách sạn, bất chợt đụng phải một nhóm người, chỉ thấy có rất nhiều màu da, mà cô vừa nhìn là có thể nhìn thấy Dạ Lương Thành đang đứng ở giữa nhóm người đó. Hắn mặc quân phục, oai phong lẫm liệt, trước mặt đàn ông phương Tây, bất kể là chiều cao hay tướng mạo, đều áp đảo sự cao lớn và sâu sắc của đàn ông phương Tây.



Cung Muội Muội lập tức ngượng ngùng quay lưng lại, trời ạ! Đến không đúng lúc rồi! Hắn đang đàm phán với khách quý!



Lúc cô tiến vào, Dạ Lương Thành liền chú ý đến cô, đồng thời, cũng để ý đến nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, mà cô lại chỉ mặc một bộ đồng phục mỏng manh, cô nhóc này chán sống sao?



Dạ Lương Thành thấp giọng nói với người bên cạnh một câu, rồi bước nhanh về phía Cung Muội Muội. Cung Muội Muội nghe thấy tiếng bước chân, vội vã quay đầu lại, nhìn thấy hắn đi tới, cô đang run như cầy sấy lập tức cong mày cười xán lạn.




“Ưm... nóng...” Cung Muội Muội sắp ngạt thở đến nơi rồi Dạ Lương Thành mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên trong lòng mình, lộ ra vẻ đáng thương bất lực, đôi mắt long lanh, dường như còn vương chút nước mắt.



“Sao vậy? Dọa em rồi à?” Dạ Lương Thành khàn giọng khẽ khàng hỏi cô.



Cung Muội Muội vùi mặt vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn mà không nói câu gì.



Dạ Lương Thành than nhẹ một tiếng, đáy mắt giăng đầy vẻ kiềm chế và nhẫn nhịn, ngón tay hắn khẽ chải mái tóc cô, ôm cô thật chặt, giống như muốn hòa làm một với cô.



Cung Muội Muội cảm nhận được sự nguy hiểm nam tính của hắn, cảm giác ham muốn đó, khiến cô có chút ngượng ngùng bất an.



“Công việc thế nào? Có khó khăn gì không?” Dạ Lương Thành thấp giọng hỏi.



“Rất tốt, công chúa Sara đối xử với em không tệ, cô ấy còn bảo em tham dự dạ tiếc tối nay đấy!” Cung Muội Muội có chút đắc ý ngẩng đầu lên.



“Vậy sao? Vừa hay anh cũng đi.”



“Em đoán anh sẽ đi.”



“Ngủ thêm một lúc nữa, tối nay em có thể phải làm việc đến rất muộn đấy.” Dạ Lương Thành không làm phiền cô nữa, để cô vào trong ngực ngủ.



Cung Muội Muội bị hắn hôn một phen, lần này càng buồn ngủ hơn, an tâm áp mặt vào lồng ngực hắn chìm vào mộng đẹp.



Nhưng hắn lại không thể ngủ nổi, lúc trước hắn vẫn luôn cấm dục, nhưng trước mặt người phụ nữ này, lần nào cũng thất bại, chỉ ước gì có thể biến thành dã thú.