Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 389 :

Ngày đăng: 16:25 30/04/20


Sau khi rời khỏi đường cao tốc, xe chạy thêm khoảng bốn mươi phút nữa, chạy trên một quốc lộ vắng vẻ, hơn nữa đây là con đường núi chạy quanh một ngôi làng, người ở đây thưa thớt, mùi của rừng rậm nguyên sơ càng lúc càng đậm.



Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn biết người đàn ông này muốn đưa cô đi đâu. Thế nhưng, lại kìm sự tò mò không hỏi hắn.



Cung Dạ Tiêu mở chút nhạc nhẹ hòa cùng với cảnh vật ở ngoài lúc này, tâm trạng Trình Ly Nguyệt đã đạt đến mức dễ chịu nhất. Trong đầu cô giờ chẳng nghĩ điều gì, nhưng lại có chút muốn hôn người đàn ông này.



Một tay Cung Dạ Tiêu ung dung đặt trên cửa sổ xe, tay còn lại vững vàng nắm lấy vô lăng, đôi mắt sắc bén thâm thúy, khóe môi có mang theo nụ cười nhạt, quả thực đúng là hấp dẫn trí mạng.



Mỗi lần Trình Ly Nguyệt nhìn hắn dường như lại muốn trao trọn linh hồn mình. Người đàn ông này đúng là độc dược của đàn bà.



"Anh đoán xem giờ em muốn làm gì?" Trình Ly Nguyệt quay đầu hỏi hắn.



Cung Dạ Tiêu nhìn gương mặt đắc ý của cô, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt to tròn màu đen sáng rực mê người, lại làm hắn không đoán ra cô muốn làm gì.



"Em muốn làm gì?" Giọng Cung Dạ Tiêu trầm trầm đầy từ tính cười hỏi.



Trình Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng rũ mắt, phồng má nói: "Muốn hôn anh."



Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu khẽ ngạc nhiên, vội vã dừng xe lại bên đường, người Trình Ly Nguyệt theo quán tính bị hướng về trước một chút, cô quay đầu hỏi: "Sao vậy?"



"Cho em cơ hội để hôn anh."



"Ở đây sao?"



"Bốn phía không người, đúng là một thời cơ tốt để em chiếm lấy anh." Cung Dạ Tiêu nhếch môi cười, đồng thời, cơ thể tráng kiện cũng hơi cúi xuống dựa vào cô gần hơn: "Hôn ở đâu?"




Cung Dạ Tiêu lườm cô một cái: "Vậy mà ngày trước em còn nói bị dị ứng."



"Đó là vì ngày trước không muốn nhận hoa của anh mà!" Trình Ly Nguyệt tỏ ra vô tội chu môi.



"Vậy giờ thì sao? Nếu như anh tặng em hoa, em có nhận không?"



"Tất nhiên rồi, nhưng không được đưa đến văn phòng." Trình Ly Nguyệt cười rộ lên.



Cung Dạ Tiêu tức giận ôm chặt cô, vỗ hai cái vào mông cô, "Đồ nghịch ngợm, lại còn dám yêu cầu."



Trình Ly Nguyệt ngượng ngùng nhìn hắn, "Đừng đánh em."



"Tiểu yêu tinh." Cung Dạ Tiêu lại mắng một câu.



Tuy rằng là mắng, thế nhưng, trong tiếng mắng đó lại hàm chứa sự yêu thương và nuông chiều.



Trình Ly Nguyệt nghe xong hai vành tai đỏ chót, tim đập thình thịch, hắn thường nói câu đó ở trên giường.



"Hoa cúc!" Trình Ly Nguyệt tiến thẳng đến chỗ trồng hoa cúc, trong thành phố, cô chỉ có thể mua hai chậu ở tiệm hoa. Mà hiện giờ, trước mặt cô là một mảnh rộng lớn, thực sự đẹp đẽ vô cùng.



Cung Dạ Tiêu đi theo cô, đối với hắn mà nói thì hoa chẳng có chút hấp dẫn nào, thế nhưng bóng hình cô gái này trong biển hoa lại thành một phong cảnh tuyệt đẹp.



Cung Dạ Tiêu cầm điện thoại, hắn vốn chẳng chụp ảnh bao giờ, lại không kìm nổi mà muốn lưu giữ lại bóng hình nhỏ bé của người con gái.