Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 424 :

Ngày đăng: 16:25 30/04/20


Cung Muội Muội chìm trong dòng suy tư. Lúc đầu, con đường rộng lớn không có chiếc xe nào, đột nhiên, một chiếc xe việt dã màu đen lao từ trong ngõ ra, với tốc độ của xe cô rất khó để tránh, nên cô chỉ đành bấm còi, để chiếc xe việt dã nhường đường, nhưng chiếc xe việt dã kia chẳng những không nhường đường mà còn dừng lại chắn ngang đường.



“A...” Dù Cung Muội Muội đã cố gắng đạp phanh, nhưng vẫn không tránh được mà đâm vào cửa của chiếc xe trước mặt, may mà xe cô cũng không đi nhanh lắm, “rầm” một tiếng hai chiếc xe va chạm với nhau.



Cung Muội Muội có chút nhức đầu, hơn nữa, lúc xảy ra va chạm, đầu cô bị va đập có chút choáng váng.



Lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ chiếc xe việt dã màu đen, hắn bước đến gõ cửa xe, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung cười với cô: “Tiểu thư, xuống xe, chúng ta bàn bạc vấn đề bồi thường.”



Cung Muội Muội nhìn người đàn ông còn đang tươi cười, cô không khỏi tức giận, cô mở cửa ra nói với hắn: “Vì sao anh không nhường đường?”



Nụ cười của người đàn ông đột nhiên trở nên kỳ quái, Cung Muội Muội vừa xuống xe, liền cảm thấy sau gáy đau nhói, cô chợt mất ý thức.



Người đàn ông kia bế cô lên rồi đi về phía chiếc xe việt dã màu đen, còn xe của Cung Muội Muội cũng bị một người đàn ông khác lái đi mất. Vụ án bắt cóc do một vụ tai nạn giao thông gây ra cứ thế diễn ra một cách nhanh chóng.



Mà trong lâu đài lúc này, Hạ Hầu Lâm đã nấu xong một bàn thức ăn, nhưng đợi mãi mà không thấy Cung Muội Muội về, rõ ràng một tiếng đồng hồ trước nó gọi điện về nhà bảo đang đi trên đường rồi, làm sao đến bây giờ vẫn chưa về nhà?



“Bà ơi, cô vẫn chưa về ạ?” Nhóc con Trình Vũ Trạch vừa thi chạy với Shiba, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi.



“Tiểu Trạch, con mau đi tắm đi, sắp ăn cơm rồi.”



“Dạ! Được ạ.” Dù nhóc con mới hơn bốn tuổi nhưng rất ra dáng người lớn, biết tự làm những việc của mình.
Sau nửa tiếng Cung Dạ Tiêu đến lối vào khu rừng, nơi đây không chịu sự giám sát nên đã trở thành nơi hoang vu, đến cảnh sát cũng nói nơi này khá bí mật, dù có dùng bản đồ vệ tinh cũng chẳng thăm dò được gì.



Cung Dạ Tiêu lái xe dọc theo con đường, lúc này trời đã tối, mặc dù con đường mòn trong rừng rất ngoằn nghoèo, hắn cũng không thể không tăng tốc, xung quanh không có một ngã rẽ nào, nếu có thì chiếc xe cũng không đi qua được.



Cung Dạ Tiêu vô cùng căng thẳng, nếu muốn tiền, sao mấy người kia vì vẫn chưa gọi điện thoại cho hắn? Nhiều tiền hơn thì hắn cũng có thể chi ra ngay lập tức, chỉ mong em gái được bình yên vô sự.



Cung Dạ Tiêu phóng xe như bay, đột nhiên lao ra một bãi đất trống giữa sườn núi, đây cũng coi như là điểm cuối cùng rồi, Cung Dạ Tiêu nhìn bãi đất tăm tối này, hắn bình tĩnh bước xuống, còn đám vệ sĩ cũng lần lượt chia ra bảo vệ hắn.



Cung Dạ Tiêu giẫm lên mặt đất, chỉ thấy trên đó có chút dấu vết, lúc hắn nhìn kỹ liền biết dấu vết trên mặt đất là do cái gì gây ra, là dấu vết của máy bay trực thăng.



“Ông chủ, bên cạnh là chân núi rồi, hình như có dấu vết chiếc xe bị đẩy cuống dưới.”



Cung Dạ Tiêu thót tim, hắn lạnh lùng nói: “Lập tức đi điều tra, thông báo cho tôi mọi chuyện khả nghi.”



Hai mươi phút sau, vệ sĩ tìm được chiếc xe việt dã màu đen và chiếc xe màu trắng của Cung Muội Muội, bên trong không có người, cũng không có bất cứ vết máu nào, chỉ đơn thuần là chiếc xe bị tiêu hủy.



Cung Dạ Tiêu gọi điện thoại cho cảnh sát, bảo bọn họ lập tức điều tra thông tin giám sát trên không, bởi vì em gái hắn có thể đã bị máy bay trực thăng mang đi.



Giám sát trên không vẫn luôn là một lĩnh vực rất khó khăn, bởi vì chuyện này cần điều động camera vệ tinh. Mà tính từ lúc Cung Muội Muội biến mất, cộng thêm tốc độ của máy bay trực thăng, lúc này, cô ấy đã bị mang đến một nơi nào đó từ lâu rồi.