Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 439 :
Ngày đăng: 16:25 30/04/20
Đoàn xe từ từ chạy tới bệnh viện Hoàng Gia, trên xe, Trình Ly Nguyệt lo lắng ôm tay Cung Dạ Tiêu, cảm giác chờ đợi nhận người thân song lại sợ phải thất vọng này, cô chưa trải qua bao giờ.
Cung Dạ Tiêu ôm vai cô, một tay nắm lấy tay cô: "Thả lỏng người, dù là kết quả thế nào đi nữa cũng đều thản nhiên đối mặt được không?"
Trình Ly Nguyệt nhìn anh khẽ gật đầu, Cung Dạ Tiêu thấy cô vẫn chưa còn khá căng thẳng liền cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, tâm trạng căng thẳng của Trình Ly Nguyệt lập tức bị nụ hôn này hóa giải, cô có phần bối rối đón nhận làn môi anh.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện Hoàng gia, vệ sĩ lập tức giúp họ mở cửa xe, bây giờ Cung Dạ Tiêu nhìn người hậu duệ hoàng gia tuấn tú quyến rũ này đã không còn bất cứ áp lực nào nữa, anh biết trong lòng Trình Ly Nguyệt chỉ có thể coi anh ta là anh trai.
Tịch Phong Hàn nhìn Cung Dạ Tiêu mỉm cười nói: "Cung tiên sinh, nghe danh đã lâu hôm nay mới có thể gặp mặt, thật đáng tiếc."
Cung Dạ Tiêu hiểu rất rõ những việc đại sự của quốc gia, anh cũng biết về thân phận của Tịch Phong Hàn. Tuy anh ta không phải là con trai của tổng thống nhưng sự nghiệp và thành tích rất được công nhận, thân phận của anh ta sau này chắc chắn sẽ vô cùng tôn quý.
"Ly Nguyệt, theo tôi vào trong." Tịch Phong Hàn gọi thẳng tên cô.
Trình Ly Nguyệt cảm thấy trong lòng ấm áp, cho dù người đàn ông này không phải anh trai cô nhưng tấm lòng của anh khiến cô cảm thấy anh giống như anh trai vậy.
Nét mặt Cung Dạ Tiêu có vài phần phức tạp, không biết tại sao, nếu như Tịch Phong Hàn là anh trai của Trình Ly Nguyệt, gọi tên cô cũng không sao, nếu không phải mà anh ta gọi vậy, anh sẽ thực sự không vui.
Mang theo tâm trạng băn khoăn, bực bội này, Cung Dạ Tiêu dắt Trình Ly Nguyệt đi vào theo Tịch Phong Hàn.
Trong đại sảnh, viện trưởng đích thân ra đón: "Tịch thiếu gia, anh tới rồi sao, không biết có phải anh tới vì bệnh tình của công chúa không?"
Rõ ràng biết họ là anh em nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được họ ôm nhau thân mật như vậy, ôi, đúng là trái tim anh đã mê muội vì cô rồi.
Tịch Phong Hàn liếc nhìn Cung Dạ Tiêu vẻ mặt có phần không tự nhiên ở bên cạnh, anh bật cười vỗ vai Trình Ly Nguyệt: "Được rồi, ôm nữa ai đó sẽ ghen đấy."
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại vừa hay bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cung Dạ Tiêu, cô bật cười, sau đó ôm lấy cánh tay anh: "Được rồi, thả lỏng nào."
Tịch Phong Hàn chính thức nói với Trình Ly Nguyệt: "Tối nay hai người tới nhà anh ăn cơm được không? Nhân thể gặp mẹ luôn."
"Được thôi! Em có thể dẫn theo con trai em không?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi.
Tịch Phong Hàn bật cười: "Như vậy thì còn gì bằng, mẹ anh rất thích con nít." Nói xong anh lại hiếu kì hỏi một câu: "Hai người năm xưa quyết định thế nào vậy, sao lại sớm có con thế?"
Lúc này cả Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu sắc mặt đều trở lên vô cùng phong phú, Trình Ly Nguyệt bật cười, Cung Dạ Tiêu thì trả lời: "Nói ra dài dòng, sau này có thời gian sẽ nói với anh."
Tịch Phong Hàn liền hiểu rằng mình hỏi lờ lời, anh mỉm cười: "Tối để anh xem cháu trai anh trông như thế nào."
Ra khỏi cửa bệnh viện, Tịch Phong Hàn rời đi trước, vệ sĩ của anh đưa Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu về tiệm cà phê lấy xe. Trên đường, tâm trạng của Trình Ly Nguyệt khá trầm tư, nét mặt có phần buồn rầu, Cung Dạ Tiêu ôm khẽ đầu cô nói: "Sao vẫn không vui vậy?"
"Em đang nghĩ ba và mẹ em năm xưa tại sao lại quen biết? Tại sao mẹ lại cùng ba sinh ra em?"