Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 449 :
Ngày đăng: 16:26 30/04/20
Một đêm yên tĩnh.
Tại một gian phòng ngủ trong lâu đài, sau một hồi ân ái, nụ hôn của người đàn ông vẫn chưa ngừng lại. Hắn ôm lấy đầu người phụ nữ rồi hôn khắp một lượt từng tấc da trên người cô, khiến khoái cảm tiếp tục dâng trào.
Còn cô gái trong lòng hắn đã quá kiệt sức, đôi mắt díu lại, ôm lấy cổ hắn. Người đàn ông không ngừng hôn xuống, còn cô gái thì đã nhắm mắt lại, rồi ngủ thiếp đi.
Thấy cô đã ngủ, Cung Dạ Tiêu liền xoay nghiêng người, ôm cô vào lòng, hít lấy hơi thở riêng biệt chỉ thuộc về cô rồi cũng thiếp đi.
Nhưng đêm nay, có một người không thể ngủ được, đó chính là Lục Tuấn Hiên.
Nếu năm năm trước cuộc đời hắn không phát sinh thay đổi, nếu hắn và Trình Ly Nguyệt không ly hôn, Trình Ly Nguyệt cũng tìm lại được mẹ đẻ, nhiều chuyện tốt như vậy, dù công ty có gặp khó khăn thì hắn cũng không cần đi khắp nơi tìm mối làm ăn nữa. Có quan hệ với hoàng gia, đi đâu cũng sống được.
Lục Tuấn Hiên vô cùng hối hận. Năm đó hắn muốn lợi dụng nhà họ Thẩm nên đã đá người phụ nữ có thể thay đổi cuộc đời mình đi. Đúng là không đáng mà.
Hắn bắt đầu nghĩ nếu Trình Ly Nguyệt ký vào bản hợp đồng đó, vậy thì hàng tháng cô đều có thể xuất hiện trong cuộc họp cổ đông, hắn cũng có thể mượn cơ hội gặp mặt cô. Chỉ cần hắn cố gắng thêm chút nữa thì kiểu gì cũng có thể khiến cô động lòng trắc ẩn. Nói không chừng cô còn bỏ Cung Dạ Tiêu, quay về với hắn.
Ai cũng đều rất tự tin về bản thân mình, Lục Tuấn Hiên cũng vậy. Lúc này, hắn không thể không tự tin về bản thân mình. Cung Dạ Tiêu cũng đã dùng thủ đoạn nên mới có được vốn đầu tư của Hoàng gia. Nói không chừng, những hạng mục lớn của nhiều quốc gia khác cũng đến tay hắn. Sau này, hắn sẽ trở thành người giàu có nhất thế giới, trên cả vạn người nữa.
Càng nghĩ hắn càng không ngủ được. Những ký ức và ngày tháng ở bên Trình Ly Nguyệt khi xưa cứ quanh quẩn trong đầu hắn, như mới hôm qua.
Hắn cứ nghĩ đến trên người Trình Ly Nguyệt có mang một phần dòng máu cao quý của Hoàng tộc thì hắn càng thấy đau lòng.
Thành phố X.
Thành phố không ngủ yên, sòng bạc luôn sáng đèn cả đêm. Nhân viên trong sòng bạc thay ca liên tục, nhưng khách chơi bạc thì không ngừng nghỉ, hào hứng vui chơi đến cùng.
Trong tay Cung Thừa Vĩ có không ít tiền. Lúc đầu hắn rất tự tin, hơn nữa còn thắng mấy ván nên hắn liền đặt cược nhiều hơn, từ mấy triệu một ván lên đến mấy tỷ.
Khoảng bốn giờ sáng, đôi mắt hắn đỏ hoe, bởi vì thua liên tục nên cả người hắn đều như phát điên lên. Cuối cùng, khi một tỷ đô la trong tay chỉ còn lại năm mươi triệu thì hắn vô cùng hoảng loạn. Tất cả tài sản đều bị hắn chơi thua hết.
Trong lòng hắn đã hoảng loạn tột cùng, khi quản lý đến nói với hắn có muốn thử một ván nữa không, hắn lại bị dụ dỗ mà chơi tiếp. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, hắn lại thua tiếp, trong tay chẳng còn lại bao nhiêu.
Đặt nốt mười triệu cuối cùng, cả người hắn đều run lên. Hắn nắm chặt tay lại, mồ hôi trên đầu rơi đầy vào mắt, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm ván bài đang mở.
“Thua hết cả tài sản, nó còn bị nhốt trong đồn nữa, đúng là thật thất vọng.” Cung Dạ Tiêu cảm thấy rất thất vọng. Dù sao cũng là người nhà họ Cung, còn là em họ hắn. Nếu ông còn sống thì chắc ông sẽ thất vọng vô cùng.
“Vậy anh không định làm gì sao?”
“Anh có thể giúp nó nhưng phải giúp trước mặt chú hai. Hơn nữa, anh nghĩ anh giúp nó thì chú ba sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đòi tiền anh.”
“Vậy anh... không phải rất khó xử sao?” Trình Ly Nguyệt đau lòng nhìn hắn.
“Họ vốn đã ghét và ôm hận trong lòng rồi. Lúc đầu anh định lấy một khoản tiền trong công ty cho họ, để họ sống cuộc sống của riêng, không sống trong hận thù nữa. Nhưng bây giờ chuyện lại phức tạp hơn, dù anh có đưa bao nhiêu tiền thì họ cũng có thành kiến với anh, trừ khi anh chia công ty làm ba phần.”
Trình Ly Nguyệt khẽ ôm lấy eo hắn: “Dù anh làm gì, em cũng ủng hộ.”
“Anh đang nghĩ cách xử lý, em đừng lo. Anh đã quen với mấy chuyện này rồi.” Cung Dạ Tiêu xoa tóc cô: “Những chuyện như vậy em không cần lo.”
Lúc ăn cơm. Cung Dạ Tiêu có nhắc chuyện này với ba hắn. Cung Thánh Dương cũng rất ngạc nhiên, ông kêu Cung Dạ Tiêu đứng ra xử lý. Quan hệ anh em họ vốn đã không tốt, nếu không nhúng tay thì sẽ càng thêm tệ hại.
Cung Dạ Tiêu quyết định đợi tin từ Cung Thừa Vĩ, nếu hắn nói với ba hắn, kêu Cung Nghiêm ra mặt nói thì Cung Dạ Tiêu sẽ giúp. Nếu hắn vẫn muốn Cung Dạ Tiêu đưa tiền âm thầm thì hắn sẽ không đồng ý.
Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt đến công ty thiết kế Spyker một chuyến, cô có vài bản thảo muốn đưa cho Linda. Bởi vì cô phát hiện bản thân đã xin nghỉ nhưng lương tháng vẫn được gửi đến tài khoản đều đều, hơn nữa còn rất nhiều.
“Linda, về chuyện lương, chị không muốn em phấn đấu sao? Tháng nào chị cũng gửi tiền lương cho em như vậy, không sợ ông chủ tức giận à.” Trình Ly Nguyệt cười nói.
Linda nghe xong liền bật cười: “Ông ấy không giận đâu!”
“Tại sao?”
“À... Có lẽ sẽ không giận đâu, em là nhân viên ưu tú, ông ấy muốn giữ lại còn không được nữa là!” Linda định giấu tiếp.
Trình Ly Nguyệt rất muốn biết ông chủ đứng sau công ty của họ là ai, nhưng cô lại không muốn nghe ngóng chuyện của các lãnh đạo cấp cao.
“Chị đi gắp khách hàng đây, nửa tiếng nữa chúng ta cùng đi ăn trưa.”
“Được! Chị đi đi! Em chờ chị trong văn phòng là được.” Trình Ly Nguyệt cười nói, phòng làm việc của cô đã bị nhà thiết kế mới tuyển dùng rồi. Bởi vì cô xin nghỉ nửa năm, sau khi Giản Vân rời đi, công ty lại tuyển thêm mấy nhà thiết kế, văn phòng không đủ dùng nữa.