Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 457 :
Ngày đăng: 16:26 30/04/20
Không khí bữa tối rất vui vẻ. Lịch trình thời gian của ngài tổng thống rất dày đặc. Vì thế dành thời gian ăn tối cùng gia đình như thế này với ông là một điều xa xỉ. Ăn xong ông tiếp tục phải rời đi.
Khi Tịch Phong Hàn tiễn Trịnh Ly Nguyệt ra ngoài, anh nhìn cô với anh mắt có phần nghiêm túc, “Ly Nguyệt, ngày mai em có thời gian không? Anh muốn em gặp một người thân.”
“Ai thế?”
“Một người anh họ của em ”, Tịch Phong Hàn cười nói.
“Con trai của cậu ư? ” Trịnh Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, ngày mai anh ấy về nước. Anh muốn em cùng đi đón anh ta.”
“Được thôi!” Trịnh Ly Nguyệt gật đầu cười.
Cậu bé trong tay Cung Dạ Tiêu lấy tay dụi mắt. Rõ ràng là cậu đang rất buồn ngủ.
Ngồi vào trong xe, Trịnh Ly Nguyệt đưa tay ra ôm cậu bé. Cung Dạ Tiêu ngồi trên ghế lái, khởi động xe chạy về phía trước.
Cậu bé đã ngủ ngay trên xe. Trịnh Ly Nguyệt cũng hơi buồn ngủ. Phía trước ánh mắt Cung Dạ Tiêu vẫn lanh lẹ. Mỗi lần lái xe, anh luôn chú ý đề phòng những chiếc xe xung quanh.
Khi xe tới biệt thự, cậu bé trong tay Trịnh Ly Nguyệt được bế ra, cô mới bắt đầu mở mắt. Cung Dạ Tiêu dịu dàng đứng ở ngoài xe “Xuống xe vào ngủ thôi!”
Trịnh Ly Nguyệt xuống xe, Cung Dạ Tiêu bế con. Một tay cũng quàng sang ôm cô. Anh dường như cố gắng để hai mẹ con vẫn được nghỉ ngơi.
Sau khi lau qua cho con rồi đưa lên giường ngủ, Trịnh Ly Nguyệt quay trở lại phòng. Cung Dạ Tiêu đang đợi cô.
“Cùng tắm thôi.”
“Ơ! Không...” Trịnh Ly Nguyệt cười và đẩy anh ra. Cô biết, kết quả của việc tắm chung là cô sẽ bị anh ta “độc chiếm” hoàn toàn. Eo của cô đến giờ vẫn còn đau!
Cô hy vọng anh trai sẽ gặp được người yêu anh, lại có thể giúp đỡ anh.
10 giờ sáng, xe của Tịch Phong Hàn tới đón cô đi đến sân bay. Đối với việc sắp được gặp một thành viên gia đình mới, Trịnh Ly Nguyệt rất háo hức, không biết người anh họ kia trông ra sao.
Trịnh Ly Nguyệt nhìn người anh trai bên cạnh mình. Trên tay vẫn cầm một tập tài liệu. Cô không lên tiếng quấy rầy, nhưng Tịch Phong Hàn tự thấy có chút ái ngại, “Dạo này công việc nhiều quá.”
“Anh, em biết anh bận, em không thấy phiền đâu. ”
“Ừ, đúng rồi. Người anh họ này tên là Chiến Tây Dương.”
Đến đây Trịnh Ly Nguyệt mới lần đầu tiên biết tới họ mẹ. Cô ngạc nhiên hỏi, “Họ của mẹ là họ Chiến à?”
“Ừ, tên của mẹ là Chiến Nhã Dung. Nhưng thường bên ngoài, mẹ được gọi là Tịch phu nhân.”
Trong khi Trịnh Ly Nguyệt còn đang ngạc nhiên thì xe đã tới sân bay. Xe dừng ở trước cửa. Tịch Phong Hàn nhìn đồng hồ, ngước lên gọi Trịnh Ly Nguyệt, “Đi thôi, chuyến bay của anh ấy tới rồi. Có lẽ anh ấy ở cửa ra.”
“Không phải anh ấy đi chuyên cơ đấy chứ?” Trịnh Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Anh vốn định cử chuyên cơ đi đón. Không ngờ anh ấy đã đi hàng không dân dụng rồi. Anh không còn cách nào khác.” Tịch Phong Hàn nói xong, cầm tay cô đi vào trong sân bay dưới sự hộ tống của hai vệ sỹ.
Thân phận của Tịch Phong Hàn có thể nói là khá công khai. Cho nên đi tới đâu cũng có vệ sỹ bảo vệ.
Một người đàn ông mặc âu phục, dáng cao lớn, đầy sức hút, cầm tay một cô gái đi trong sân bay, đó là một hình ảnh rất nổi bật.
Trịnh Ly Nguyệt theo sau anh trai, bước chân ung dung, nho nhã. Thế nhưng, lúc đó cô vẫn thấy những ánh mắt ngưỡng mộ từ những cô gái xung quanh.
Vệ sỹ đứng ở khoảng cách khoảng 1m, bám sát từng bước, bảo vệ nghiêm ngặt.