Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 473 :

Ngày đăng: 16:26 30/04/20


“Vậy sau này cô sẽ sống sao?” Tịch Phong Hàn lo lắng thay cô.



Tiểu Liễu nhún vai nói: “Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân mình.”



Nhưng Tịch Phong Hàn lại càng thêm lo lắng. Người con gái có bề ngoài xinh đẹp như cô mà ra ngoài làm thuê, không những không có nơi nương tựa, thậm chí còn bị người đàn ông khác lợi dụng.



“Nếu cô tin tôi, tôi có thể tìm việc giúp cô.” Tịch Phong Hàn cảm thấy bản thân nhất định phải giúp cô, cho cô một công việc nhẹ nhàng, như vậy hắn mới dễ tìm thấy cô.



“Thật sao? Công việc gì vậy?” Tiểu Liễu tò mò hỏi.



“Tôi không biết cô biết làm gì.”



“Tôi cũng không biết mình làm được gì nữa, nhưng tôi sẽ cố gắng.”



Tịch Phong Hàn cười rạng rỡ. Lúc này hắn mới phát hiện, lúc bọn họ nói chuyện như vậy, ở dưới chăn, cơ thể kiều diễm của cô vẫn đang ép sát lấy hắn, còn hắn cũng đã phát hiện cơ thể mình đang có chút phản ứng. Có lẽ, chuyện này là do mới ngủ dậy thôi!



Tóm lại, Tịch Phong Hàn không muốn cô phát hiện ra điều này, nếu không cô sẽ bị dọa chết khiếp mất.



Hắn vén chăn đi xuống giường. Cô gái phía sau khẽ ngẩn người, ôm lấy chăn, bày ra bộ dạng đáng thương như đứa trẻ bị bỏ rơi.



Tịch Phong Hàn quay đầy, thấy bộ dạng đáng thương của cô thì bật cười: “Dậy đi!”



“Tối nay tôi có thể đến chỗ anh ngủ tiếp không?” Tiểu Liễu cắn môi hỏi.



“Không được.” Tịch Phong Hàn trực tiếp đáp lại.



“Tại sao?”




Tiểu Liễu nói xong liền tức giận đẩy cửa rời đi. Tịch Phong Hàn liền đuổi theo sau, thấy cô đi về phía cồng, hắn đành gọi lại: “Cô định đi đâu chứ!”



“Tôi không biết... nói chung tôi không đến bệnh viện đâu.” Cô quật cường đáp.



“Tôi sẽ kêu trợ lý đưa thẻ cho cô, sau đó đưa cô đén nơi cô muốn đi.” Đây là sự giúp đỡ cuối cùng hắn có thể cho cô, cũng cách tạm biệt duy nhất hắn có thể làm được.



Nhưng cô gái lại cắn môi, khuôn mặt cương quyết: “Tôi không cần, ngoài anh ra tôi không cần ai hết.”



Nói xong, cô liền rảo bước ra khỏi cổng. Sau lưng, Tịch Phong Hàn vội lái xe đuổi theo, nhưng khi đuổi theo ra ngoài thì không thấy cô đâu nữa. Tịch Phong Hàn nhìn khắp hai bên đường đều không thấy bóng dáng của cô gái này.



Tịch Phong Hàn không khỏi lo lắng. Trong đầu hắn đều là hình bóng của cô, đều là những lỗi lo và suy đoán về cô. Một người mất trí, trên người không có tiền, không có điện thoại, lại không có bạn bè như cô có thể đi đâu chứ?



Nơi đâu trong xã hội này có thể cho cô dung thân chứ? Lẽ nào cô đi bắn thân để kiếm tiền ư?



Nghĩ đến đây, Tịch Phong Hàn buồn lòng cực độ. Lúc này, điện thoại của hắn bỗng reo lên. Hắn nhìn qua màn hình rồi bắt máy: “Alo, bác à.”



“Cuộc họp phủ Tổng Thống sắp bắt đầu rồi, cháu muộn rồi đó.” Giọng ngài Tổng Thống vang lên ở đầu dây bên kia, ngữ điệu có chút gấp gáp.



“Được, cháu đến ngay.” Tịch Phong Hàn đành gác lại chuyện cô gái đó. Bây giờ hắn không có thời gian quan tâm đến cô rồi.



Hắn đành nghĩ theo hướng tích cực hơn, có lẽ cô ấy sẽ sống tốt.



Xe của hắn vội đi về hướng phủ Tổng Thống, gạt bỏ mọi hình ảnh của cô gái kia ra khỏi đầu.



Có lẽ, đời này hắn sẽ không còn gặp lại cô nữa, giữa họ sẽ không có mối liên hệ nào.