Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 510 :
Ngày đăng: 16:26 30/04/20
Sáng sớm.
Một chiếc máy bay cá nhân bay ngang qua bầu trời thành phố A, trong khoang máy bay sang trọng, Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa, lâu lắm rồi cô không được ngắm nhìn khung cảnh từ trên cao thế này, cảnh đẹp trước mắt khiến lòng cô say mê. Trước mặt cô, Cung Dạ Tiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần tây, vô cùng tuấn tú.
Đúng là một khối hooc-môn di động chỉ đáng tiếc cô đang mang thai nếu không cô thực sự muốn làm chuyện gì đó với anh! Mặc dù mang thai nhưng ý tưởng vẫn có.
Trình Ly Nguyệt tháo dây an toàn, ngồi xuống bên cạnh anh sau đó dựa sát vào lòng anh, ôm lấy tay anh thi thoảng lại chạm nhẹ vào cơ bắp trên vai anh, thi thoảng lại đưa tay xoa nhẹ lên chiếc cằm gợi cảm của anh.
Trình Ly Nguyệt giống như một đứa trẻ tinh nghịch mỉm cười rạng rỡ, sau đó nhân lúc nữ tiếp viên hàng không không chú ý cô lại chỉ nhẹ vào ngực anh: "Vóc dáng đẹp quá!"
Cung Dạ Tiêu ánh mắt lấp lánh nụ cười, giơ tay ôm lấy cô, vờ trách cứ chạm nhẹ vào mũi cô: "Bắt đầu trở lên không ngoan rồi!"
"Em thích!" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu cười.
"Sau này anh sẽ cố gắng giữ gìn vóc dáng."
"Tại sao?" Trình Ly Nguyệt mỉm cười ranh mãnh.
"Để càng làm hài lòng em hơn." Cung Dạ Tiêu bật cười nâng cằm cô lên, một nụ hôn mạnh mẽ bá đạo đặt xuống môi cô, hôn suốt hai phút tới lúc cô không tài nào thở nổi nữa mới thôi.
Trình Ly Nguyệt lập tức ngoan ngoãn, xem ra vẫn không thể tùy tiện khêu gợi.
Trình Ly Nguyệt bất ngờ ôm lấy anh giống như bá đạo ôm lấy vật sở hữu của mình, Cung Dạ Tiêu mỉm cười hôn lên má cô: "Cũng biết anh là của em?"
Trình Ly Nguyệt lập tức nói: "Anh là của em, người khác không được nhìn."
Cung Dạ Tiêu ôm lấy cô dỗ dành: "Được rồi, là của em."
"Em muốn."
"Anh không muốn làm em mệt."
"Không mệt." Trình Ly Nguyệt nói xong liền túm lấy chăn kéo xuống.
Mười lăm phút sau, Cung Dạ Tiêu thỏa mãn than khẽ, anh ôm cô gái đã mệt nhoài vào lòng, Trình Ly Nguyệt mặt đỏ bừng.
Cung Dạ Tiêu thương cô liền xuống giường rót cho cô một cốc nước, Trình Ly Nguyệt vội uống mấy ngụm, lúc này cô thực sự rất mệt, cô dựa vào lòng anh bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Cung Dạ Tiêu cúi đầu hôn lên trán cô, để cô nằm ngủ trong tư thế dễ chịu nhất, sau khi cô ngủ say anh mới nhắm mắt.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy, không khí rất trong lành, buổi sáng tươi đẹp, cô chỉ mặc đồ ngủ bước ra ban công, sau lưng anh cũng vội vàng đi theo, nhìn cô đã cột chặt dây áo ngủ anh mới an tâm.
Như thể sợ người đi đường có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô.
"Đẹp quá!" Trình Ly Nguyệt khen ngợi.
"Nếu như em muốn, hai tháng tới chúng ta sẽ sống ở đây." Cung Dạ Tiêu chỉ muốn cùng cô tận hưởng cuộc sống tự do chỉ có hai người.
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Để xem đã! Cứ ở tạm vài ngày rồi tính."
Ăn sáng xong, đoàn xe của Cung Dạ Tiêu liền đưa họ tới khu nghỉ dưỡng lần này, năm giờ đồng hồ chạy trên đường cao tốc, quang cảnh bên đường đẹp vô cùng, từ xa đã có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết có mây mù bao phủ giống như thiên đường, ngồi trong xe có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đẹp.