Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 518 :
Ngày đăng: 16:26 30/04/20
Trình Ly Nguyệt đỡ đầu, nhìn người đàn ông xa lạ này, khi nhìn thấy vết sẹo dài trên mặt hắn, cô lập tức hoảng sợ lùi ra phía cửa xe: “Anh... anh là ai?”
Người quân nhân nhớ ra mình có một vết sẹo đáng sợ trên mặt, hắn lập tức cười ôn hòa nói: “Cô yên tâm, tôi không phải người xấu.”
“Anh cho tôi xuống xe.” Trong lòng Trình Ly Nguyệt cảm thấy rất hoảng sợ.
Người quân nhân gật đầu, chiếc xe rẽ vào một con ngõ bên cạnh, Trình Ly Nguyệt vội vàng mở cửa xe bước xuống, cô ngẩng đầu vội vàng nói với người quân nhân: “Cảm ơn.”
“Cô thật sự không muốn đến bệnh viện sao?”
Khoảng cách giữa cô và Cung Dạ Tiêu lúc này là mười cây số, cô đứng trên đoạn đường phức tạp, dáo dác nhìn khắp xung quanh, ánh mắt lộ ra sự bỡ ngỡ và hoảng sợ bất an.
Cô bước đi vô định, không ngừng va phải người khác, cô vội vàng xin lỗi người đó. Lúc này, túi của cô đã mất, trên người cô không có tiền cũng không có điện thoại.
Thế nhưng, đã xảy ra một chuyện càng tồi tệ hơn.
Cô không nhớ mình là ai!
Vừa rồi bị người khác va phải, đầu cô đập mạnh vào tường, kí ức cũng biến mất khỏi đầu cô.
Trình Ly Nguyệt nắm chặt vạt áo trên người, cô không đi trên đường lớn mà chọn một con ngõ nhỏ, cô cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là cô muốn rời khỏi đây.
Trình Ly Nguyệt đi mãi đi mãi. Lúc đi ngang qua một khúc rẽ, bất chợt một chiếc xe có rèm che màu đen đâm về phía cô, nháy mắt cơ thể cô bay thẳng về phía trước mấy mét như chiếc lá bị thổi bay, rồi đập mạnh xuống đất.
Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe, ông ta hốt hoảng kêu lên, bước đến kiểm tra hô hấp của Trình Ly Nguyệt, rồi vội vàng bế cô lên xe. Sau khi chiếc xe có rèm che màu đen lái đi khỏi, một chiếc xe Rolls-Royce phía sau lập tức đi theo, ra khỏi con ngõ chật chội này, mang Trình Ly Nguyệt đi thật xa.
Một tiếng sau, trong một căn phòng trong biệt thự ở lưng chừng núi, Trình Ly Nguyệt đang nằm trên giường, một người phụ nữ trung niên đang rửa sạch vết trầy xước trên cánh tay cô.
“Anh tên là gì?” Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, cao quý, mang vẻ thần bí này.
“Tên tiếng Trung của tôi là Lam Ca, tên tiếng Anh là Herman Kim.”
Lúc này, bác sĩ đi đến bên cạnh Trình Ly Nguyệt: “Diệp tiểu thư, mời đi theo tôi.”
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao quý, đầu óc trống rỗng của cô bị người đàn ông này cưỡng ép gán cho cô cái thân phận này.
“Đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Lam Ca cười dịu dàng, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ thần bí không thể hiểu nổi.
Sau khi Trình Ly Nguyệt được bác sĩ dẫn lên lầu. Có một người đàn ông trung niên bước ra từ thư phòng bên cạnh, có chút kinh ngạc mà nhìn người đàn ông đang ngồi vắt chân trên sofa: “Thiếu gia, cô ta căn bản không phải cô gái mà chúng ta muốn tìm, ngài làm như thế là hành vi lừa gạt.”
“Chúng ta đã ở đây một tháng rồi, tôi không muốn phí thời gian đi tìm cái cô tên là Diệp Tiểu Thi kia nữa, đúng lúc có cô gái mất trí nhớ này, thì để cô ta trở thành Diệp Tiểu Thi đi! Nói tóm lại, chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của ông nội là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì, tôi nói là cô ấy thì chính là cô ấy.”
“Vậy Diệp tiểu thư thật thì làm thế nào?”
“Vốn dĩ cô gái đó chẳng liên quan đến tôi.”
“Nhưng đó chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của ngài đấy! Hiện tại vị tiểu thư kia chỉ mất trí nhớ thôi, ngộ nhỡ cô ấy nhớ lại thì sao?”
“Cô ta chỉ cần mất trí nhớ một năm là đủ rồi, bệnh tình của ông nội không sống nổi một năm nữa đâu.” Nói xong, Lam Ca nheo mắt lại: “Cũng chỉ đưa phụ nữ về cho ông ấy gặp mặt thôi mà.”