Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 520 :
Ngày đăng: 16:26 30/04/20
Cung Dạ Tiêu sắp phát điên rồi.
Sau một buổi tối tìm kiếm, Trình Ly Nguyệt giống như biến mất khỏi thế gian này vậy. Với thân phận của Tịch Phong Hàn, hắn có thể điều động toàn bộ nhân lực và lực lượng cảnh sát ở thành phố này nhưng sau khi vụ nổ diễn ra, tình hình lúc đó quá hỗn loạn, tất cả mọi người đều hoảng hốt lo sợ, chỉ muốn giữ lấy mạng sống của mình.
Đâu có người nào có thể quan tâm đến chuyện ai bị thương, ai mất tích chứ?
Trình Ly Nguyệt không hề bị thương ở hiện trường. Cung Dạ Tiêu đã chuẩn bị tâm lý cho tình trạng xấu nhất là Trình Ly Nguyệt đã chết rồi, nhưng cô không hề có mặt trên con đường thông ra cửa chính của trung tâm mua sắm.
Cho nên, cô nhất định không bị thương, chỉ là không biết vì sao mà cô lại biến mất thôi.
Nếu bây giờ cô đang chờ hắn ở cổng chính của trung tâm thương mại thì cô nhất định sẽ rất sốt rột chờ hắn đi ra, bởi vì, cô cũng lo lắng cho hắn y như vậy.
“Cung tiên sinh, phu nhân của ngài có chứng bệnh gì không? Ví dụ như về mặt sức khỏe chẳng hạn.” Một người được điều động tạm thời đến để hỗ trợ chuyên gia, hắn ta ngồi đối diện với Cung Dạ Tiêu. Nhìn người đàn ông giàu có này, hắn liền để lộ ra ánh mắt bi đau khổ giống như những người bình thường, một vẻ mặt luống cuống và hoang mang. Hắn ta nghĩ rằng cô gái này nhất định là người vô cùng quan trọng đối với hắn.
“Cô ấy vừa sinh được hơn một tháng.” Cung Dạ Tiêu nắm tay thành hình quả đấm.
“Vậy thì phu nhân có tiểu sử mắc căn bệnh di truyền nào không?” Chuyên gia tiếp tục hỏi.
Bỗng nhiên Cung Dạ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía chuyên gia: “Anh đang nghi ngờ cái gì?”
“Đoàn người lúc đó vô cùng hỗn loạn, cho nên chắc chắn là phu nhân cũng rất hoang mang. Theo như điều tra tại hiện trường thì phu nhân biến mất khỏi đó mà không hề bị thương. Phu nhân đã biến mất, không loại trừ khả năng là bệnh tình của phu nhân đột nhiên tái phát, sau đó phu nhân đã rời khỏi hiện trường bằng cách nào đó mà chúng tôi không phát hiện ra.”
Cô cởi bộ quần áo ngày hôm qua ra rồi sau đó thay một bộ váy màu trắng có ống tay dài. Lúc đến đây, cô thấy rõ ràng đã là mùa đông rồi, vậy mà ở trên đảo lại như xuân về hoa nở vậy.
Khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Mái tóc của cô dài đến tận eo. Cô đứng bên cạnh hành lang được điêu khắc họa tiết thiên sứ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống khiến cho cả người cô đẹp đến nỗi giống như một thiên sứ phương Đông, làm cho người khác phải kinh diễm.
Lam Ca từ trên lầu đi xuống, đôi mắt màu lam của hắn ta hơi mở lớn. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu tối, kết hợp với chiếc quần tây là phẳng phiu, khuôn mặt hoàn hảo đến mức giống như một tác phẩm điêu khắc của phương Tây vậy. Khuôn mặt hắn có sự đẹp đẽ và tinh tế của người phương Tây, đồng thời, cũng có những nét thần bí của người phương Đông, hắn ta là một người lai vô cùng hoàn hảo.
“Em đang nhìn gì thế?” Lam Ca nhẹ nhàng cười hỏi cô, hắn ta nói chuyện với cô bằng tiếng Trung, hắn ta vẫn luôn rất tự tin với tiếng Trung của bản thân.
Bởi vì mẹ của hắn ta là người châu Á.
Cảm nhận thấy hơi thở nam tính xa lạ đến gần, Trình Ly Nguyệt liền dịch người sang bên cạnh một chút. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Lam Ca. Cô cảm thấy xa lạ với người đàn ông này.
Lam Ca nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, trong mắt cô tràn đầy sự dò xét đối với hắn ta. Khóe miệng hắn ta công lên để lộ ra một nụ cười quyển rũ vô cùng: “Sao thế? Em không tin tôi à?”
Trình Ly Nguyệt lắc đầu, “Anh có thể nói cho tôi biết những chuyện liên quan đến tôi nhiều hơn không?”
Hàng lông mày lưỡi mác của Lam Ca nhíu lại, dù sao thì hắn ta cũng không hiểu rõ lắm về gia cảnh của cô gái tên là Diệp Tiểu Thi này, hắn ta chỉ dựa đúng theo như địa chỉ mà ông nội của hắn ta đưa cho mà đi tìm thôi, nhưng mà cô gái kia hoàn toàn không ở đấy.