Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 549 :
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Sáng sớm.
Trong một chung cư nhỏ với thiết kế hai phòng ngủ một phòng khách, Diệp Tiểu Thi đang lục tung ví cố gắng đếm số tiền lẻ. Sau khi qua đời, ông nội có để lại cho cô mấy vạn tệ nhưng số tiền đó cô chưa bao giờ đụng tới. Cô vẫn luôn tìm việc làm thêm để nuôi sống bản thân, cô là một đứa trẻ bố mẹ mất sớm, bố mẹ cô đều qua đời ngay từ khi cô còn rất nhỏ. Ông nội một mình nuôi Tiểu Thi khôn lớn, từ bé cô đã rất kiên cường. Tiểu Thi sống cùng ông nội nhưng cô chưa bao giờ phải chịu khổ.
Từ khi tròn 16 tuổi, cô bắt đầu làm thêm ở kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để kiếm tiền sinh hoạt phí. Lên đại học, với thành tích vượt trội của mình cô dành được học bổng, khó khăn lắm mới tìm được công việc ở khách sạn 7 sao, quản lý khách sạn cũng là chuyên ngành cô theo học. Nào ngờ lại đen đủi như vậy, vừa đi làm được mấy ngày đã đụng ngay phải tên khốn kiếp đó.
Vốn dĩ cuộc sống hiện tại của cô cũng chẳng khó khăn đến thế, cô vốn có thể vui vẻ chờ đến cuối tháng lĩnh tháng lương đầu tiên. Diệp Tiểu Thi cầm tiền trên tay, gấp lại thẳng thớm, nhưng chỗ này chỉ có hơn 1000 tệ. Cô nên làm thế nào đây? Ở cái xã hội mà phí sinh hoạt cao như này thì chút tiền cỏn con này sao mà đủ.
Diệp Tiểu Thi nhìn đồng hồ, bình thường vào tầm này Lý Nhã đáng lẽ phải về nhà rồi, sao đến bây giờ vẫn chưa về?
Công việc Lý Nhã làm tương đối nguy hiểm nên Diệp Tiểu Thi hôm nào vào giờ này cũng đều lo lắng cho bạn mình, cô cũng có thói quen gọi điện thoại hỏi xem Lý Nhã ở đâu.
Diệp Tiểu Thi cầm máy gọi thẳng đến số của Lý Nhã nhưng mãi không thấy nhấc máy, cô bắt đầu sốt ruột.
Cuối cùng bên kia cũng có một âm thanh khẽ khàng vang lên: “Alo!”
“Tiểu Nhã, sao cậu vẫn chưa về? Cậu không sao chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu?” Diệp Tiểu Thi vội vã hỏi.
Lúc đó giọng Lỹ Nhã bình tĩnh trả lời: “Mình không sao, cậu không cần lo cho mình. Với cả, Tiểu Thi này, mình muốn nói với cậu một tin vui, có lẽ mình sắp dọn ra ngoài sống rồi.”
“Sao cơ? Cậu sắp dọn đi à? Cậu dọn đi sống với ai?”
“Có việc gì vậy?” Lý Nhã căng thẳng hỏi, lúc nãy vừa ăn sáng xong cô lập tức đi một mình về phòng, một là do lo lắng, hai là cô cần phải điều chỉnh là tâm trạng của bản thân.
“Anh muốn nói chuyện với em.” Lam Ca nhìn cô dò xét. Vì Lý Nhã thường xuyên ngủ ngày làm đêm, thêm vào đó là uống rượu quá nhiều khiến da dẻ cô không đẹp, sắc mặt cũng trắng bệch. Tuy ngũ quan cũng được coi là xinh đẹp nhưng hoàn toàn không khoẻ mạnh.
Lam Ca chau mày, không hiểu sao trong lòng anh lại có chút ác cảm.
“À! Được thôi.” Lý Nhã xấu hổ cụp mắt xuống, lồng ngực căng cứng.
Thân xác cao lớn của Lam Ca ngồi xuống ghế sô pha, anh đăm chiêu nhìn Lý Nhã đang căng thẳng: “Em không cần phải căng thẳng.”
Lý Nhã ngồi xuống mép giường, không dám đưa mắt nhìn thẳng vào anh.
“Anh không phải người ở đây, anh ở trên một đảo, anh muốn hỏi xem em có đồnhg ý cùng anh ra đảo sinh sống không.” Lam Ca hỏi cô.
Lý Nhã sớm đã biết anh sẽ đưa cô ra nước ngoài nhưng không ngờ rằng người đàn ông này lại giàu đến mức có cả một hòn đảo. Cô lập tức gật đầu: “Em đồng ý.”
Lam Ca hơi ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm: “Nhưng đây là quê hương của em, lẽ nào em không cô gì để lưu luyến sao? Chúng ta không cần về đảo vội, anh có thể cùng em ở đây một thời gian.”
Lý Nhã nghe xong lo sốt vó, nhỡ Diệp Tiểu Thi thật xuất hiện thì cô xong đời. Cô lắc lắc đầu, cố nặn ra nước mắt: “Em không muốn ở lại nơi này, nơi này với em chỉ toàn hồi ức đau thương. Bây giờ em là cô nhi, em không muốn ở lại đây nữa, em muốn rời khỏi đây.”