Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 562 :
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Trong đáy mắt của Lam Ca lóe lên nụ cười vui mừng, “Được, tôi ở dưới lầu đợi em, mười một giờ đi xuống, tôi sẽ đặt nhà hàng trước.
Diệp Tiểu Thi với khuôn mặt lạnh quay người đi theo hướng phòng làm việc, cơ bản không muốn để ý đến anh ta chút nào.
Khóe miệng của Lam Ca nở nụ cười nhìn hình dạng lạnh nhạt của cô ta, cuối cùng cũng để lộ ra sự vô lại, anh ta thở nhẹ một tiếng, quay người bấm cầu thang máy xuống lầu.
Diệp Tiểu Thi đi vào trong phòng làm việc, Triển Minh Húc vội vàng gọi cô ta vào phòng làm việc của anh ta, Triển Minh Húc tựa vào bàn làm việc, ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng nhìn cô ta, “Tiểu Thi, người đàn ông vừa rồi là người như nào? Là người theo đuổi em?”
Diệp Tiểu Thi đối với Triển Minh Húc người đã có cảm tình từ trước, nghe được câu nói đó, theo bản năng cô ta lắc đầu, “Không phải, không phải, anh ta không là gì cả, anh ta không phải là người theo đuổi em.”
“Anh ta có rất nhiều tiền?” Triển Minh Húc nghĩ đến sự kiêu ngạo của Lam Ca vừa rồi, không chỉ là ngoài bề mặt, mà là trong sương tủy cũng đã để lộ ra điều như vậy.
Diệp Tiểu Thi gật gật đầu, “Đúng, anh ta có rất nhiều tiền, nhưng, trong mắt em, anh ta là một người xấu”
“Em không thích anh ta?” Triển Minh Húc căng thẳng hỏi.
“Em ghét anh ta còn chưa hết, em làm sao có thể thích anh ta được chứ?” trong khẩu khí của Diệp Tiểu Thi, đều là sắc màu đáng ghét của Lam Ca.
Trong lòng của Triển Minh Húc lập tức thoái mãi trở lại, cô ta không thích người đàn ông đó là tốt rồi, nếu không, người đàn ông đó mà đến tranh dành với anh ta để theo đuổi cô ta, như vậy anh ta nhất định sẽ không có cơ hội.
“Tiểu Thi, đừng lo, sau này anh sẽ bảo vệ em, không cần biết anh ta có tiền có thế như nào, anh đều không cho phép anh ta bắt nạn em.”
Diệp Tiểu Thi nghĩ một hồi nói, “Anh Minh Húc, em không muốn làm ở công ty anh nữa.”
“Tại sao?” Triển Minh Húc kinh ngạc nhìn cô ta.
Lam Ca chỉ còn cách không nói chuyện nữa, để tránh mình mất vui, chiếc xe hơi thể thao của anh ta rất mát và lái theo tuyến đường theo chỉ dẫn, khoảng mười hai giờ, đến cửa nhà hàng, có bảo vệ giúp đỗ xe, Lam Ca đi đến bên cạnh của Diệp Tiểu Thi, nhìn vào bộ mặt nhỏ bé nghệt ra, người đàn ông chủ động mở cửa, khuôn mặt của Diệp Tiểu Thi không có chút biểu cảm gì đi vào trong.
Nhà hàng ở lầu mười, thang máy lần này trống không, hai người đi vào bên trong, lập tức ngoài cửa hình như như có một nhóm người ngoại quốc, trong đó có một người đi rất nhanh, vội vàng ấn giữ lại thang máy, đợi nhóm của anh ta.
Bốn người đàn ông ngoại quốc cao to đi vào trong thang máy, Diệp Tiểu Thi liên tục phải lùi về phía sau, khi lùi về phía sau, đột nhiên, lưng của cô ta chạm vào một lồng ngực rắn chắc, đầu của cô ta cộc nhẹ vào, cô ta quay đầu lại đằng sau không phải là Lam Ca thì là ai chứ?
Lam Ca nở nụ cười mê hoặc người, bênh cạnh đều có người đứng, Diệp Tiểu Thi muốn tránh ra cũng không còn chỗ nào để tránh, cô ta cứng người lại, mà đến lầu hai, lại có người ấn thang máy, da đầu của Diệp Tiểu Thi bị tê tê, mà đứng ở ngoài cửa thang máy là hai người khách nữ không chút ngại ngùng đi vào.
Ông người ngoại quốc phia trước vội vàng nhường lùi về sau, Diệp Tiểu Thi nhìn thấy bọn họ lùi về sau, cô ta đành phải lùi theo, cho đến khi cô ta lùi đến lồng ngực rộng lớn của Lam Ca, bị dính chặt vào.
Lam Ca đối với tình huống ở thời khắc này, cảm thấy rất mãn nguyện, xem ra ông trời cũng đang giúp anh ta.
Diệp Tiểu Thi cố gắng chịu đựng, đợi đến khi thang máy mở ra, cô ta bước ra trước, Lam Ca vội bước theo sau, Diệp Tiểu Thi thật sự rất hối hận đồng ý bữa cơm trưa này, bởi vì đối mặt với người đàn ông này, cô ta cơ bản là không thấy ngon miệng gì.
Lam Ca đưa cô ta vào một căn phòng lớn được trang trí trang trọng, Lam Ca nói số bao phòng đã đặt trước, nhân viên phục vụ chuẩn bị đưa bọn họ đi vào.
Diệp Tiểu Thi nói, “Chúng tôi không ngồi bao phòng” Nói xong, cô ta tự mình tùy ý chọn một vị trí ngồi gần cửa sổ.
Lam Ca nhìn nhân viên phục vụ hất tay, “Vậy thì không lấy bao phòng nữa.” Nói xong, bước theo đến đối diện Diệp Tiểu Thi, anh ta còn trêu trọc, “Em sinh ra đã có khuôn mặt đó sao?”
Diệp Tiểu Thi cắn môi lườm anh ta, “Anh còn nói.”
Lam Ca vội giơ hai tay đầu hàng, “Được, không nói nữa.”