Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 564 :
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Người đàn ông này một lúc gọi ra bảy tám món, thật khiến cô không thể chối từ.
"Ăn đi! Thích cái gì thì ăn cái đó, nếu cảm thấy anh làm ảnh hưởng đến khẩu vị của em, vậy coi như anh không ở đây, anh đang tàng hình đi." Lam Ca rất tự mình biết mình nói.
Diệp Tiểu Thi vừa ăn một miếng, thì bị những lời của người đàn ông đó làm cho phì ra một tiếng, đôi mắt to cố nén cười, có chút chán nản với hành động trêu đùa của người đàn ông đối diện.
Lam Ca thấy cô cuối cùng cũng cười, trong lòng giống như bầu trời đang u ám đột nhiên lại trong xanh, tươi đẹp, nói như vậy, chỉ cần ở bên cô nhiều hơn, thì sẽ có cơ hội khiến cô thay đổi cách nghĩ về anh.
"Muốn cười thì cười đi! Cố nhịn như thế sẽ rất khó chịu đó!" Lam Ca vẫn tiếp tục tìm lời để chọc cô.
Diệp Tiểu Thi liền trợn mắt nhìn hắn một cái: "Anh còn nói nữa, thì tôi lập tức đi."
Lam Ca cong lên nụ cười hấp dẫn mê người: "Được rồi, anh sẽ yên lặng, tuyệt đối không làm phiền em dùng bữa."
Bốn cô gái bên cạnh không biết ngưỡng mộ Diệp Tiểu Thi đến thế nào, cô gái này vậy mà không biết vừa lòng với người con trai ưu tú đi cùng, vậy mà mà còn hung hãn với hắn như vậy.
Một trong những cô gái trong đó tự thấy mình có ưu thế, với lại, nhìn Diệp Tiểu Thi căn bản không giống với tiểu thư con nhà giàu. mà ba cô là người trong một gia tộc có tiếng, cô đứng dậy cầm ly rượu vang đi đến trước mặt Lam Ca: "Anh đẹp trai này, tôi mời anh một ly! Làm quen một chút được không?"
Lam Ca lúc này đang muốn giành được thiện cảm của Diệp Tiểu Thi, nghe được câu nói đó, giọng của hắn cực kỳ lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với cô."
Cô gái xinh đẹp kia liền tức giận, không khỏi nói thẳng: "Nhưng, bạn gái của anh hình như cũng không có hứng thú với anh!"
Ánh mắt sắc bén của Lam Ca đảo qua. "Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cô, đừng làm phiền chúng tôi."
Ngồi trên chiếc sofa bên cạnh, Trình Ly Nguyệt thật không còn gì để nói nhìn con gái mình, vì bé mà Cung Dạ Tiêu mà gần một tuần nay thay vì đến công ty thì hàng ngày đều ở nhà với cô bé hoặc đi chơi đủ trò ở bên ngoài, hôm nay, anh khó khăn lắm mới xuất hiện được ở buổi họp của công ty, mà đứa bé này lại dùng mọi cách, khóc lóc làm ầm đòi ba.
Trình Ly Nguyệt cũng hết cách, chỉ biết đưa cô bé đến đây.
Mà vừa mới đến, cô bé liền từ trong lòng mami đòi chạy lại lòng baba, cô bé chín tháng tuổi này vậy mà đã rất có cá tính.
Cô bé bây giờ không ngừng đòi bò, cô còn muốn đứng dậy, thân hình nhỏ bé, vẫn còn chưa tới đầu gối của Cung Dạ Tiêu, mặc trên mình chiếc váy màu hồng phấn, kết hợp với khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, cả người dễ thương đến nỗi làm người khác nhìn vào là muốn tan chảy.
"Cố lên! Đứng dậy." Cung Dạ Tiêu cúi người, cổ vũ cô con gái đang muốn ôm lấy chân anh, cô bé vừa cười, vừa dùng đôi mắt to trong sáng như những vì sao nhìm baba, nhận được sự cổ vũ, đôi chân nhỏ gắng sức đạp, cuối cùng cũng ôm được vào chân hắn, cô bé đứng thẳng lên.
Nhưng sức của đôi chân nhỏ vẫn chưa đủ, trong chốc lát, liền ngã xuống dưới nền nhà, đáy mắt Cung Dạ Tiêu rất nhanh hiện lên một tia đau lòng, đưa tay ra bế cô bé vào lòng, ngồi trong vòng tay vừa ấm áp vừa rắn chắc của hắn.
Trình Ly Nguyệt lắc lắc bình sữa, nhìn anh nói: "Bế qua đây, đến giờ uống sữa rồi."
Cung Dạ Tiêu bế con gái ngồi xuống sofa, cầm lấy bình sữa đưa cho cô, cô bé uống, đôi tay nhỏ ôm chặt bình sữa, chiếc miệng nhỏ dùng lực mút, mà đôi mắt to nhìn mami một lúc, rồi lại nhìn baba, mới có thể tiếp tục an tâm ăn sữa.
Trình Ly Nguyệt gần đây cũng đang bận để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới, váy cưới của cô đã được chọn xong, trang sức phải cần mười bộ, mà về phần chi tiết của hôn lễ cô còn nhiều việc phải sắp xếp, bây giờ vẫn còn nửa tháng nữa, chỉ cần đợi ngày thành hôn đến là cô sẽ trở thành cô dâu của anh.
Cung Dạ Tiêu một tay ôm con gái, một tay ôm lấy người vợ tương lai vào lòng, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Trình Ly Nguyệt hạnh phúc hưởng thụ cái ôm của chồng, nhìn đứa bé dễ thương trong lòng, vẫn không thèm để ý đến cô, cô cảm thấy đời người hoàn mỹ nhất chẳng qua cũng chỉ cần như thế này là đủ.