Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 575 :

Ngày đăng: 16:27 30/04/20


Tuy nhiên, khi đối mặt với loại tình cảnh này thì Trình Ly Nguyệt cũng không quá hoảng sợ luống cuống. Cô lười biếng híp mắt chờ người đàn ông này lấy cốc sinh tố hoa quả tới cho mình.



Ở quầy bar, cô gái phương Đông bên cạnh Cung Dạ Tiêu quả thật đã bị hắn làm cho mê mẩn. Cô ta quan sát cơ ngực rắn chắc phía dưới chiếc áo sơmi của hắn, nhìn gương mặt giống như điêu khắc của hắn lại càng cảm giác thân phận của hắn chắc chắn phải vô cùng cao quý, người đàn ông như vậy đơn giản chính là cực phẩm.



Cung Dạ Tiêu vẫn thản nhiên chờ ông chủ đưa tới hai phần đồ uống lạnh mình đã gọi. Khi hắn lấy được đồ uống chuẩn bị rời đi thì cô gái kia sốt ruột, đột nhiên lớn mật giơ tay ra kéo cánh tay của Cung Dạ Tiêu lại.



Nhưng cô gái vừa đưa tay ra lại bị một ánh mắt lạnh lùng hù dọa, cô ta thầm run lên, ngượng ngùng thu tay lại, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Cung Dạ Tiêu đi về phía nơi hàng ghế nằm trên bãi cát.



Ông chủ quán bar nói với hai cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi này: “Cô bé, các cô đừng có mà trêu chọc anh ta làm gì! Người nằm ở bên kia chính là vợ của anh ta.”



“Anh ấy đã lấy vợ thì đã sao nào? Xã hội bây giờ thì cái gì cũng có thể xảy ra cả.” Cô gái cầm lấy cốc bia lạnh của mình, có chút cuồng vọng nói. Hai mắt cô ta nóng như lửa nhìn theo bóng dáng của Cung Dạ Tiêu với vẻ mặt không cam lòng.



“Này, ông chủ, vừa rồi ông nói chuyện với anh ta cung kính như vậy, lẽ nào anh ta là nhân vật lớn nào đó sao?”



“Anh ấy là thái tử gia trong khu nghỉ mát này của chúng tôi.”



Thân phận này khiến hai cô gái phải tặc lưỡi, khu nghỉ mát này thậm chí còn nổi tiếng trên toàn thế giới, nhìn cả một khu nghỉ mát lớn như vậy cũng có thể tưởng tượng được người đàn ông vừa rồi có bao nhiêu tiền.



Cô gái có dáng người bốc lửa kết hợp với gương mặt như thiên sứ kia nhìn theo Cung Dạ Tiêu, trong ánh mắt lóe lên sự tự tin như khi nhìn thấy con mồi. Người đàn ông như vậy đáng để cô ta cố gắng hết sức mình chiếm lấy, có lẽ bây giờ hắn không cảm thấy hứng thú về cô ta là vì ngại vợ hắn đang ở bên cạnh. Nhưng nói không chừng khi gặp lại, cô ta sẽ có cơ hội có được một buổi tối đầy kích thích thì sao?



Trình Ly Nguyệt nằm trên ghế bên này đón lấy cốc sinh tố hoa quả do Cung Dạ Tiêu đưa tới, ánh mắt cô liếc nhìn về phía quầy bar, còn nhìn về phía cô gái kia, cô hỏi người đàn ông nào đó: “Anh gặp được người ái mộ sao?”




Khi đến biệt thự trong khách sạn, hai người nhìn thấy hai đứa bé đang ở trên thảm trong đại sảnh ê a học nói. Nhìn thấy cha mẹ đi tới, cô bạn nhỏ Cung Vũ Ninh lập tức đứng lên, bước đi chập chững nghiêng ngã nhào bên phía bọn họ. Cung Dạ Tiêu bước nhanh tới, quỳ một gối xuống bế cô bé lên hôn một cái đầy vẻ nuông chiều, cô bé bị chọc cho cười khanh khách.



“Tiểu Trạch đâu rồi?”



“Thằng bé còn ở trong phòng đọc sách! Đứa nhỏ này thật đúng là hiếu học!” Hạ Hầu Lâm cười khen.



Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy mình không cần quá quan tâm tới cậu con trai. Những đứa trẻ khác ở tuổi này vẫn còn mải chơi, mà cậu bạn nhỏ Cung Vũ Trạch hình như đã có kế hoạch cho tương lai của mình.



Trình Ly Nguyệt chọc cho con gái cười một hồi mới xoay người lại. Cô thấy Cung Dạ Tiêu không biết đã đi đâu rồi. Cung Muội Muội ôm cô bé Dạ Nghiên Tịch qua, bên cạnh cô còn có hai vú nuôi đi theo, cô bé đang ngoan ngoãn ôm bình sữa uống.



Cung Muội Muội đi tới bên cạnh Trình Ly Nguyệt, nói: “Chị dâu, buổi tối chúng ta đi ra ngoài chơi một lát đi!”



“Chơi gì chứ?” Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi.



“Em nghe nói ở quảng trường trung tâm hôm nay sẽ tổ chức một buổi vũ hội, từ sau khi hai chị em mình sinh con lại chưa từng tham gia, em rất muốn đi tới đó, chị có thể đi chơi với em một lần không?”



Hạ Hầu Lâm ở bên cạnh nghe vậy cũng tán thành nói: “Đúng vậy! Ly Nguyệt, hai người mang thai đã cực khổ rồi, tối nay cứ giao đám trẻ cho mẹ và chị Lưu là được! Dù sao hai đứa nhỏ không khóc không quấy, cũng dễ trông.”



Trình Ly Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Cung Muội Muội đầy hứng thú, cô đương nhiên không thể làm cô ấy mất hứng nên gật đầu cười nói: “Được! Vậy bao giờ thì chúng ta sẽ đi?”