Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 582 :

Ngày đăng: 16:27 30/04/20


Lam Ca lập tức ngoan ngoãn ăn, bàn tay bị buộc một nửa không đủ linh hoạt nhưng hắn thật sự rất thích ăn bữa sáng do cô nấu.



Diệp Tiểu Thi rất muốn cười nhưng đành nhìn lại.



“Buổi chiều anh đi tháo băng.” Lam Ca mở miệng nói.



“Không phải nói băng một tuần sao? Mới có ba ngày mà!” Diệp Tiểu Thi lo lắng nói.



“Anh không thích cảm giác bị băng bó, rất ghét.” Hiện tại Lam Ca muốn khôi phục lại sức hút nam tính khi xưa, hắn chưa từng gấp gáp muốn thể hiện sức hút của mình trước mặt một người phụ nữ như vậy.



“Không được, anh như vậy thật quá tùy hứng, nhỡ vết thương không hồi phục tốt, anh lại phải chịu thêm một tuần nữa đó.” Diệp Tiểu Thi ra lệnh.



Lam Ca khẽ nheo mắt, người phụ nữ này dám ra lệnh cho hắn, từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn ra lệnh cho người khác, không ngờ hắn lại bị người khác ra lệnh, thậm chí hắn còn cảm thấy hạnh phúc mới chết chứ.



“Vậy được rồi! Anh nghe em, mấy ngày nữa mới đi tháo băng.” Lam Ca không dám làm trái ý cô.



Khuôn mặt Diệp Tiểu Thi cũng bắt đầu đỏ lên, khi này cô dám ra lệnh cho hắn, còn hắn, hắn còn nghe theo nữa chứ. Cô vội cắm mặt xuống đĩa ăn cơm.



“Khoảng mười ngày nữa là đến hôn lễ của bạn anh. Đến lúc đó em có muốn đi cùng anh không?” Lam Ca mời cô.



“Được đó! Em muốn đi.” Diệp Tiểu Thi gật đầu.



“Vậy... anh muốn báo đáp ân tình của ông nội em, thời gian tới để anh chăm lo cho em nhé, em có đồng ý không?” Lam Ca thăm dò hỏi, bởi vì trước đây Diệp Tiểu Thi nhất quyết không chịu.




“Được rồi! Muội Muội, con về với Lương Thành đi! Chắc người nhà họ cũng muốn gặp tiểu Nghiên Tịch lắm đó, đi đi!”



“Ba, mẹ, anh, chị dâu, con đi trước đây!” Cung Muội Muội ôm tay Dạ Lương Thành, vẫy tay với bọn họ rồi rời đi.



Nhìn bọn Cung Muội Muội rời đi. Cung Dạ Tiêu cũng ôm lấy con gái vào lòng, nắm lấy tay vợ mình. Thằng nhóc đứng sau giúp đẩy hành lý. Đoàn người đi về phía lái xe.



Cung Muội Muội ôm con gái ngồi vào xe việt dã của Dạ Lương Thành, xe vẫn chưa khởi động, Dạ Lương Thành đã ôm lấy gáy của cô. Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi lên môi cô, Cung Muội Muội cũng rất yêu hơi thở của người đàn ông này. Lúc hắn định lui người ra, cô bá đạo ôm lấy cổ hắn, hôn thêm thật sâu.



Đứa bé bị vứt lại trên ghế an toàn phía sau mở to đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm ba mẹ đang ân ái mà quên đi sự tồn tại của nó. Nó phát ra tiếng kêu u u u kháng nghị lại.



Dạ Lương Thành nói với cô: “Chúng ta về nhà thôi! Ba mẹ nhớ cháu gái rồi.”



“Ừ! Em cũng nhớ anh rồi.” Cung Muội Muội bật cười.



Đôi mắt Dạ Lương Thành hiện lên tia vui vẻ, hắn cười tủm tỉm: “Vậy để anh về xem em nhớ anh bao nhiêu nhé.”



Cung Muội Muội cũng không hề ngượng ngùng, cô nhớ người đàn ông của mình, đây là chuyện bình thường, ai bảo người đàn ông của cô đẹp trai đến vậy, khiến cô động lòng nhiều đến vậy chứ?



Bên kia, bốn chiếc xe ô tô màu đen đi thành một hàng dài. Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt cùng con gái ngồi một xe, vợ chồng Cung Thánh Dương ngồi cùng xe với Cung Vũ Trạch. Đội xe hùng hồn đi về phía lâu đài của Cung Dạ Tiêu.



Thời gian tới chỉ cần chuyên tâm chờ đám cưới thôi.