Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 598 :
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
"Vậy thì phần thưởng của anh chính là em rồi." Dạ Lương Thành lập tức ôm cô vào lòng, đôi mắt cười có chút ái muội, trái tim Cung Muội Muội lại nhảy nhót liên tồi. Người đàn ông này mặc quân trang, toát lên vẻ vừa cấm dục lại vừa quyến rũ, thế nhưng trong mắt người ngoài, anh nhất định là một người không ăn nói bừa bãi.
Còn ở trước mặt cô, người đàn ông này lại trở thành người muốn cưng chiều, lại hay trêu chọc người khác nhất.
"Bây giờ sao?" Cung Muội Muội có chút ngượng ngùng, cũng chẳng cự tuyệt cách khen thưởng anh. Bởi bọn họ gần thì ít mà xa thì nhiều, bởi đất nước cần anh, mà cô lại vô cùng ủng hộ công việc của anh, vì vậy, sống như vậy cô cũng rất vui, cũng rất tự nguyện.
Dạ Lương Thành cười một tiếng: "Con đâu?"
"Được ba mẹ ẵm tới chỗ ông nội rồi, vừa mới đi thôi." Cung Muội Muội ra ám hiệu một chút.
Dạ Lương Thành cười càng tươi hơn, cánh tay cường tráng của anh ôm chặt lấy cô: "Vậy phải tranh thủ thời gian thôi!"
Điều này khiến Cung Muội Muội có một cảm giác trộm tìm vui, cô ngượng chín cả mặt. Dạ Lương Thành đã vài ngày không gặp cô, nhớ nhung vô cùng, anh ôm lấy cô, bước thẳng tới bên chiếc giường lớn.
Dường như đại hôn của Trình Ly Nguyệt khiến tất cả mọi người đều mong đợi vô cùng, đồng thời cũng vui vẻ thoải mái đợi ngày vui tới, tất cả đều đang chuẩn bị để tham dự.
Hôn lễ lần này Cung Dạ Tiêu đã cho chuẩn bị ở khách sạn kiểu biệt thự đắt giá nhất thành phố A, bao toàn bộ trăm căn biệt thự của khu đó làm nơi ở của các vị khách, hơn nữa xây lên một phòng tổ chức lễ cưới rất lớn, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Trên lễ đài vừa đẹp lại vừa lãng mạn, từng tấm từng tấn màn che hồng hồng xanh xanh như những cánh cửa lớn đang rộng mở, lại thêm từng chuỗi hạt thủy tinh tạo cảm giác như lạc vào một vương quốc châu báu. Hoa tươi xếp thành từng trụ, yêu cầu của Cung Dạ Tiêu là, trong hôn lễ của hắn không được có một cọng hoa giả nào, bất kỳ vật trang trí nào cũng phải dùng hoa tươi, vì vậy, vườn hoa của cả thành phố trở nên cung không đủ cầu, tất cả đều do một câu nói của người đàn ông này.
Mà những người đàn ông ưu tú này đều tán thưởng lẫn nhau, lại thêm quan hệ huyết thống, thân lại càng thêm thân, đứng ở một góc nói chuyện ăn ý vô cùng.
Hôm nay Tịch phu nhân vui vẻ ra mặt, con gái bà được gả đi, bà rất vui mừng, đã rất lâu rồi không có chuyện vui như vậy.
"Ly Nguyệt, hôm nay con xinh lắm." Tịch phu nhân khen ngợi, khẽ vuốt những sợi tác mai của cô, quan sát cô, trong đầu bà đột nhiên xẹt qua một vài hình ảnh, cả người bà bỗng run lên vài giây.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ thấy khó chịu chỗ nào sao?" Trình Ly Nguyệt lo lắng vô cùng đỡ lấy bà.
Tịch phu nhân nhìn lên, lại nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ. Bà nhớ lại bộ dáng của bà lúc cưới, hình ảnh trước mắt từ mờ ảo thành rõ ràng, cuối cùng, cả cuộc đời bà, vài giây phút này, tựa như đang hiện ra như một bộ phim điện ảnh, từng cảnh một hiện lên khiến bà nhất thời kinh ngạc lẫn vui vẻ không thốt nên lời.
Lúc này, Cung Dạ Tiêu cũng vội vàng bước qua, gọi bà một tiếng: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Không sao... Không sao!" Tịch phu nhân rơi nước mắt vì mừng rỡ.
Chiến Tây Dương tới bên người bà, nắm lấy tay bà, xem xét mạch đập của bà, mà Tich phu nhân lại vội cười với mấy người con đang quan tâm tới mình: "Mẹ thực sự không sao cả, chỉ là đột nhiên tất cả kí ức đều ập tới làm mẹ ngạc nhiên chút thôi."