Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 610 :

Ngày đăng: 16:28 30/04/20


Lam Ca hé môi cười, đem hoa dấu đằng sau lưng, vừa nhẹ vừa nhanh đi về hướng cô ta.



Diệp Tiểu Thi không phát hiện anh ta ở đằng sau lưng, đến khi Lam Ca thấy cô ta vẫn không phát hiện mình, anh ta ho nhẹ một tiếng.



Diệp Tiểu Thi mới đột nhiên quay đầu, khi nhìn thấy Lam Ca thì nở một nụ cười, sau lưng dấu cái gì, ánh mắt của cô ta có chút sưng đỏ, vừa rồi khóc một trận.



“Mắt của em bị sao vậy?” Lam Ca lập tức phát hiện.



“Không có gì, vừa rồi bụi cát chui vào mắt.” Diệp Tiểu Thi điềm tĩnh nói dối.



Lam Ca bước nhanh lên trước, thăm dò đôi mắt sưng đỏ của cô ta, trong tim rất đau, tiếp theo, anh ta vội lấy ra một bó hoa trong tay tặng cô ta,” Tặng em, thích không?”



Diệp Tiểu Thi nhìn hoa hồng tươi, trên môi nở nụ cười, “Rất đẹp.”



“Anh đích thân hái cho em đó.” Lam Ca hy vọng cô ta hiểu thành ý của anh ta.



Diệp Tiểu Thi nhìn hoa, trong đầu lập tức lại nổi lên một hình ảnh, lúc này, tất cả những gì Lam Ca làm, trước đây, anh ta cũng làm như vậy với người con gái khác.



aTrong tim của Diệp Tiểu Thi rất đau, nhưng, cô ta không có tư cách trách móc anh ta, tất cả những gì cô ta có thể làm, chính là cho Lam Ca thời gian, để anh ta suy nghĩ xem xét rõ ràng, anh ta muốn lấy người con gái như nào để làm vợ.



“Cảm ơn.” Diệp Tiểu Thi đón nhận hoa, ốm trong vòng tay, trong mắt không có nhiều vui vẻ.



“Có phải em vẫn giận vì câu nói của Many đúng không?” Lam Ca đau lòng nhìn cô ta.



Diệp Tiểu Thi lắc lắc đầu, “Em không giận nữa rồi.”



Lam Ca lập tưng giơ tay ngăn cô ta, “Tiểu Thi, em phải hiểu, bất luận người khác nói như nào, ở trong tim anh, em là người người quan trọng nhất.”



“Phải không?” Diệp Tiểu Thi ngẩng đầu cười hỏi ngược lại.
“Bách hợp.” Tịch Phong Hàn phản ứng lên một tiếng, hoa hồng nồng nhiệt quá, mà anh ta và Dương Vân Nhược lần đầu qua lại, không nhớ tặng bó hoa biểu thị tình yêu, nhỡ đâu không thích hợp với tính cách của cô ta.



“Dạ vâng, tôi đi chuẩn bị một chút.” Trì Dường đẩy cửa đi ra.



Tịch Phong Hàn lấy nắp bút đang cầm trên tay đóng bút lại, sắp xếp tài liệu ngăn nắp đặt sang một bên, khuôn mặt đẹp trai của anh ta lóe lên một cuộc tranh giành và bất lực, nếu như không cần quan tâm đến yêu cầu của mẹ và dân chúng, anh ta thật sự hoàn toàn không cần một cuộc hôn nhân như này, nếu như không phải kết hợp với người mình yêu, thì đó cũng chỉ là một sự sắp đặt sẵn.



Bao chọn một nhà hàng sang trọng, tối nay ở đây chỉ có hai vị khách, một vị là ông tổng thống tôn quý, một vị là đại tiểu thư nhà họ Dương Dương Vân Nhược. Cách lần đầu tiên gặp mặt đã hơn một tuần rồi, Dương Vân Nhược mới nhận được lời mời ăn tối của Tịch Phong Hàn, nhưng cô ta tối nay ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ.



Cô ta đến trước, cả nhà hàng chỉ có một mình cô ta, cô ta chọn vị trí ở giữ, cô ta nghĩ cho thân phận của Tịch Phong Hàn, mà không chọn gần cửa sổ, chọn ở vị trí này, tương đối an toàn.



Đúng sáu rưỡi, cô ta quay đầu nhìn ra cửa, hai nhân viên phục vụ nghênh tiếp một thân hình quyến rũ bước vào trong.



Tịch Phong Hàn đến rồi.



Dương Vân Nhược nghe rõ tiếng tim của mình đang đập, bụm bụm, tim đập rất nhanh.



Người đàn ông này, cho dù chỉ là nhìn thấy anh ta, thì cũng đã đủ làm cho phụ nữ bị mê hoặc quên đi bản thân mình, không chỉ là thân phận của anh ta, mà là bản thân nam tính lôi cuốn của anh ta.



Trên tay anh ta cầm một bó hoa, là tăng cô ta sao? Khuôn mặt của Dương Vân Nhược dần dần đỏ lên.



Dương Vân Nhược là một người con gái có tư tưởng rõ ràng, khi lần đầu gặp anh ta, cô ta đã biết trong tim của người đàn ông này đã có người phụ nữ khác, chỉ là, có lẽ người con gái đó không còn ở trần gian này nữa! nếu không, với khả năng và thân phận của anh ta, thì làm gì có người phụ nữ nào sẽ rời xa anh ta?



Dương Vân Nhược cũng không cầu cái gì nhiều, cô ta chỉ cầu có thể cùng người đàn ông này đi đến già, cùng anh ta đi hết đời này.



“Dương tiểu thư, chào cô.” Tịch Phong Hàn ngồi vào vị trí đối diện cô ta, hoa trên tay của anh ta trực tiếp đưa đến trước mặt cô ta, “Tặng cho cô, hy vọng cô sẽ thích.”



Dương Vân Nhược cầm hoa lên, nhẹ nhàng ngửi, “Rất thơm, tôi rất thích, cảm ơn.!”