Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 648 :

Ngày đăng: 16:28 30/04/20


Chín giờ sáng.



Dương Vân Nhược nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu, đã tra ra được người con gái mà cô gửi ảnh, đồng thời gửi tin thu thập được vào điện thoại cô.



Dương Vân Nhược mở ra xem, chỉ thấy trong ảnh là Giản Hinh nhưng trẻ hơn vài tuổi, cô khẽ mỉm cười nom như một cô gái ngoan ngoãn, mềm mại khiến người ta vừa thấy đã muốn bảo vệ.



Mà cô lại phát hiện ra rằng, tên thật của cô ấy không phải Giản Hinh, mà là Mễ Liễu.



"Mễ Liễu?" Dương Vân Nhược nghiền ngẫm chiếc tên lạ lùng này, hóa ra Giản Hinh chỉ là thân phận giả của cô ta, còn tên thật của cô ta là Mễ Liễu. Ở trên có địa chỉ của cô ta, cũng có cả ngày tháng năm sinh. Cô ta vậy mà lại cùng tuổi với cô, chỉ nhỏ hơn cô vài tháng.



Dương Vân Nhược híp mắt, nhìn người con gái trong tấm hình, khẽ chất vấn: "Rốt cuộc cô là ai? Cô là người nào?"



Dương Vân Nhược thở dài một hơi, cô nhìn dòng địa chỉ ở trên, có chút do dự không biết có nên tới tìm cô ta không.



Chỉ là cô không biết rằng dòng địa chỉ đó vốn chẳng tìm được Mễ Liễu.



Mễ Liễu luc này sớm đã thay một bộ quần áo màu be, đang ở sân bắn, nhắm thẳng vào hồng tâm cách hơn trăm mét, nổ súng dứt khoát.



Mà thành tích cũng tốt vô cùng, cô thông qua lần kiểm tra này, tiếp theo chính là hạng mục leo lên đỉnh núi, mỗi hạng mục đều là việc mà người bình thường rất khó có thể làm được, đối với Mễ Liễu cuộc kiểm tra này chỉ mới bắt đầu, còn rất nhiều ải khó mà cô chưa trải qua.



Ba ngày sau, một chiếc máy bay tư nhân lớn đỗ xuống sân bay quân sự, người đàn ông đang bước xuống cầu thang máy bay chính là Tịch Phong Hàn vừa về nước. Hắn mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh màu đen, lướt qua giữa hàng người đang nghênh đón, bước về phía xe ô tô của mình.



Trì Dương ở bên lập tức ngồi cạnh hắn, báo cáo những việc khẩn cho hắn, Tịch Phong Hàn thu ánh mắt đang nhìn xa xăm của mình lại, vừa lắng nghe vừa mở miệng đưa ra những quyết sách.




Tịch Phong Hàn nhìn thấy vẻ mặt xa cách và khách khí của cô như vậy, tim của hắn cũng khẽ nhói lên.



Mà vào lúc này, điện thoại của Tịch Phong Hàn kêu lên, hắn cầm lấy xem, tên trên màn hình chính là Dương Vân Nhược.



Mễ Liễu thấy hắn cầm điện thoại, chỉ xem chứ không hề nhận, cô ý thức được đó là ai, cô cầm cuốn sách trên bàn đi nhanh ra khỏi thư viện.



Tịch Phong Hàn nghe máy: "Alo."



"Phong Hàn, bao giờ anh về nhà vậy, có thể tiện đường qua đón em không?" Giọng của Dương Vân Nhược truyền tới.



"Được! Khoảng một tiếng nữa anh tới đón em." Tịch Phong Hàn dịu dàng đáp lại.



"Phong Hàn, đã vài ngày không gặp rồi, em rất nhớ anh." Dương Vân Nhược thổ lộ với hắn qua điện thoại.



"Gặp nhau rồi nói tiếp nhé." Tịch Phong Hàn hạ giọng, cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, bóng dáng của Mễ Liễu đã sớm biến mất rồi.



Thân ảnh đẹp trai của Tịch Phong Hàn hướng về phía cửa, hắn không cố đi tìm Mễ Liễu nữa, mà đi về phía đoàn vệ sĩ của mình, chuẩn bị rời khỏi đây.



Ở trước cánh cửa sổ sát đất cách đó không xa, Mễ Liễu ôm cuốn sách, nhìn nhóm người càng đi càng xa, trái tim của cô cũng dần trào lên một cảm giác mất mát. Cô không rõ là tại sao, đột nhiên trái tim như bị ai bóp lại.



Chẳng rõ vì sao, ngực cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao cô lại có những cảm giác như vậy? Rốt cuộc trước đây cô và người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì? Hắn có chuyện gì chưa nói với cô sao?