Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 661 :
Ngày đăng: 16:28 30/04/20
Một bóng người ngồi bần thần trên ghế trong công viên rất lâu cũng không rời đi, Hỏa Hỏa lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức ngày hôm nay, bây giờ khắp mạng internet đều là thông tin tổng thống sắp kết hôn.
Cư dân mạng đều lũ lượt nhắn tin chúc phúc, cầu phúc cho cuộc hôn nhân này, thì ra người dân của anh rất thích đệ nhất phu nhân mà anh lựa chọn.
Ánh mắt Hỏa Hỏa thoáng qua nỗi bi thương vô bờ, cô không ngờ, khi mình vừa tìm lại được quá khứ thì cũng biết việc anh kết hôn.
Một cảm giác bi thương không nói lên lời bóp chặt trái tim cô, đồng thời cũng cảm thấy đây dường như là kết cục tốt nhất đối với họ.
Anh lấy một người vợ có lợi ích về mặt chính trị với mình, còn cô là một sát thủ không thuộc về đất nước này, kết cục tốt nhất của cô là nhìn anh hạnh phúc, đồng thời cũng chúc phúc cho anh giống như người dân của anh.
Cô bây giờ giống như một bóng ma, ngoài thân phân giả mà anh cho cô ra, cô thậm chí còn không phải cư dân của bất cứ nước nào trên thế giới này, cô có một thân phận khiến người khác khiếp sợ, sát thủ.
Cô phản bội tổ chức, phản bội đồng đội, bây giờ cô trở thành cô hồn, thậm chí giữa cô và anh còn có vực sâu ngăn cách.
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã biết tại sao mình lại dốc toàn bộ sức lực để đứng bên cạnh anh, vì người đàn ông này đã từ lâu trở thành người quan trọng nhất trong tim cô.
Cô khẽ đưa tay sờ nhẹ lên vết thương trên da trước ngực mình, nơi đó đã trở thành sẹo, đã không còn cảm thấy đau nữa nhưng đây dường như là thứ duy nhất thuộc về cô mà người đàn ông đó để lại trên người cô, một thứ vĩnh viễn không bao giờ biến mất khỏi sinh mệnh cô.
Cô khẽ hít thở sâu, cầm lấy điện thoại chuẩn bị tìm số của Tịch Phong Hàn, nhưng cô bỗng không cần nữa, trong tim cô, số điện thoại của anh đã trở thành con số vô cùng quen thuộc.
Ngón tay thon dài của cô khẽ nhập một dòng: "Phong Hàn, chúc mừng anh, em đi đây, đừng nhớ."
Sau khi nhập xong tin nhắn cô đứng dậy đi về phía một hồ nước nhân tạo, cô đứng trước lan can, nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay ném điện thoại xuống mặt hồ yên tĩnh.
"Ba ơi, con được sinh ra như thế nào?" Một cô bé bỗng chạy tới bên cạnh ba mình hỏi: "Có phải con chui ra từ tảng đá không?"
"Ai nói vậy, con là do mẹ con vất vả một ngày một đêm sinh ra từ trong bụng mẹ."
"Đứa trẻ nào cũng có ba và mẹ sao?"
"Ai cũng đều có ba và mẹ." Giọng nói kiên định của người ba vang lên.
Hỏa Hỏa đứng cạnh nhìn theo hai cha con đi xa dần, cô đang mất phương hướng bỗng nhiên một việc khiến cô muốn làm xuất hiện trong đầu.
Cô thì sao? Cô không thể nào cũng chui ra từ tảng đá đấy chứ! Cô cũng có ba mẹ, mặc dù cô được đưa về căn cứ từ nhỏ, nhưng ai sinh ra cô? Ba mẹ cô ở đâu? Cô là ai?
Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, cô tưởng rằng mình đã không còn việc gì có thể quan tâm, không, bây giờ cô đã có. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Cô cần tìm ba mẹ của mình, cô chưa từng biết cảm giác làm nũng trước mặt ba mẹ sẽ là như thế nào, có lẽ đây chính là mục tiêu và ước mơ trong cuộc đời còn lại của cô, cô phải tìm người nhà của mình.
Hôn lễ trọng đại và náo nhiệt đã kết thúc, cả phủ tổng thống đèn hoa rực rỡ, lung linh sáng sủa như cung điện thời cổ đại, tới đèn cũng được thay thế bằng đèn cung đình màu đỏ có dán chữ hỷ, tối nay là ngày đại hỷ của tổng thống.
Tịch Phong Hàn mặc comple màu đen, ngực trái có cài một bông hoa chú rể, anh tuấn tú như một hoàng tử trong thế giới cổ tích. Tịch Phong Hàn đi từ chỗ quan khách về phòng cưới, hôm nay anh không hề uống rượu, thần sắc bình tĩnh và lý trí, cũng không có ai dám chuốc rượu anh.
Trong phòng cưới đẹp đẽ, Dương Vân Nhược mặc áo cưới quét đất, cô đứng trước cửa sổ nhìn quảng trường bên ngoài phủ tổng thống, pháo hoa chưa tắt, ánh mắt cô sáng rực.