Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 689 :

Ngày đăng: 16:29 30/04/20


Muộn hơn một chút, khi Tịch Phong Hàn gọi điện thoại cho Hỏa Hỏa, điện thoại di động của cô ta đã tắt máy, trong lòng của Tịch Phong Hàn lại một lần nữa thấp thỏm, mà Trì Dương bên đó còn chưa kiểm tra được tin tức gì, dù sao lưu lượng người khổng lồ như vậy, muốn từ trong chiếc xe để sàng lọc chọn ra chiếc xe khả nghi, cũng cần có thời gian và nhân lực.



Thời gian bất tri bất giác đễ đến ban đêm, Tịch Phong Hàn luôn ở trong văn phòng chưa rời đi, anh ta đứng ngồi không yên, từ khi Hỏa Hỏa tắt điện thoại, đến cả theo dõi manh mối cũng mất, chỉ biết phương hướng cuôi cùng cô ta biến mất, chính là đi hướng một ngôi làng khu nghỉ dưỡng Sơn Trang, nơi đó là một ngôi làng miền núi, nơi đó đối với mọi người không phải rất phổ biến, vì vừa mới xây xong không lâu, còn chưa quảng bá mở rộng, nhưng cũng đã có du khách vào ở.



Ngoài cửa phòng, truyền đến tiếng gõ cửa, Sở Nhan thân hình rảo bước đi đến, nhìn lên trên ghế làm việc, mặt của người đàn ông lộ vẻ lo nghĩ, cô ta đau lòng khuyên nhủ, “Ngài Tổng thống, ngài nên đi về nghỉ ngơi.”



“Cô tan việc về trước đi! Ở đây tôi không còn có việc gì cần giao cho cô rồi.” Tịch Phong Hàn trầm thấp mở miệng.



Sở Nhan lắc lắc đầu, “Ngài Tổng thống lúc nào tan việc, thì lúc đó tôi sẽ tan việc về, ngài có gì cần gì, thì hãy bảo tôi.”



“Cho tôi một ly cà phê!” Tịch Phong Hàn cần nói.



“Nhưng bây giờ đã là đêm khua rồi, uống cà phế đối với dạ dày không tốt!” Sở Nhạn quan tâm nói.



Tịch Phong Hàn híp mắt, cương quyết nói, “Tôi cần một ly cà phê.”



Sở Nhan nhìn thấy anh ta cố ý muốn uống, cô ta chỉ còn cách gật gật đầu nói, “Dạ vâng! Tôi sẽ lập tức mang cho ngài.”



Khi Sở Nhan đẩy cửa đi ra, trên mặt của cô ta chợt lóe qua một vẻ nghi ngờ, cũng không nghe thấy quốc gia xảy ra sự việc gấp nào, tại sao ngài Tổng thống lại luôn lo âu như vậy? anh ta lo âu việc gì? Đang đợi cái gì? Lẽ nào là việc cá nhân của anh ta?



楚颜泡了一杯咖啡再进来,席锋寒正拿着一份资料在看,挺拔飞扬的剑眉下,一双深眸难于揣测,只是楚颜微微一眼,看见他正在看着一份人名资料。



Sở Nhan pha một ly cà phê đi vào, Tịch Phong Hàn đang cầm một bộ tài liệu xem, lông mày lưới kiếm tung bay thẳng tắp, đôi mắt sâu khó suy đoán, chỉ là Sở Nhan liếc nhẹ, nhìn thấy anh ta đang xem một phần tại liệu danh sách người.




“Lấy cho chúng tôi một phòng biệt thự.”



Sau khi làm thủ tục nhập thông tin tạm trú xong, ba người bọn họ cầm thẻ phòng rời đi, ở chỗ tối cách đó không xa, Hỏa Hỏa cầm ống nhóm nhìn và nhận ra ba người này, cô ta không nghĩ rằng, chỉ có ba người tới, mục đích của bọn họ hẳn là tới truy sát cô ta.



Nếu như tổ chức còn muốn giết Tịch Phong Hàn, tuyệt đối sẽ không chỉ phái ba người này đến.



Trong biệt thự, vừa vặn có ba căn phòng, trong đại sảnh, ba người lập tức đem máy tính mở ra, bắt đầu tiếp nhận tín hiệu truy lùng bốn phía, chỉ cần Hỏa Hỏa vào hệ thống lần nữa, đối với thiết bị tiên tiến của bọn họ, liền có thể bắt được chuẩn xác vị trí cụ thể của cô ta.



Đồng thời, tại căn phòng bốn phía lắp đặt camera quét hình ảnh nhiệt từ xa, có thể bắt tất cả người và động vận đến gần.



Hỏa Hỏa đối với thiết bị mà tổ chức được trang bị, cũng hiểu rõ, cô ta quyết định đêm nay sẽ hành động, nếu không, ngày mai trời sáng, nếu là cô ta bị ba người này để mắt tới, cô ta khó có thể thoát thân.



Hỏa Hỏa vừa rồi dùng một tiếng đồng hồ, để thăm dò để nắm rõ địa hình bốn hướng, cô ta muốn giải quyết dần dần, cô ta nhanh chóng trở lại chỗ núi đá xung quanh Sơn Trang, đem máy tính mở ra, xâm nhập vào trong hệ thống, thân hình của cô ta biết mất như một con ma.



Mà chính lúc Hỏa Hỏa vừa đăng nhập hệ thống, ngay tại trong sảnh lớn ba người nghe thấy từ trong hệ thống máy tính báo ra âm thanh truy lùng định vị thành công, ba người lập tức cảnh giác ngồi vào trên ghế sô pha, nhìn xem khoảng cách truy lùng, nơi cách bọn họ không quá một cây số.



“Đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra rồi, xem tôi để cô ta chết như thế nào.” Liệt Diệm hung hăng nắm chặt nắm đấm.



Người đàn ông gọi là Lôi, một người con gái khác gọi là Tô Phỉ, Liệt Diệm hướng Tô Phỉ nói, “Tôi cùng Lôi qua đó, cô ở lại nơi này xem chừng thiết bị, đừng để bị trộm mất.”



“Được, hai người đi đi! Tôi ở đây theo dõi cô ta, nếu như cô ta có động tĩnh gì, tôi sẽ thông báo cho hai người.” Tô Phỉ gật gật đầu.