Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 723 :
Ngày đăng: 16:29 30/04/20
Trong phòng bệnh, sau khi kiểm tra xong, tinh thần của Tịch Phong Hàn tốt hơn rất nhiều. Sau khi nói vài câu với Sở Duyệt, Trì Dương và Sở Nhan đi vào, báo cáo tình hình cho hai người. Có một chuyện rất quan trọng cần thông báo đó là việc đoàn xe của tổng thống bị đánh bom đã truyền tới các nước. Nhiều người yêu cầu tổng thống xuất hiện để chứng minh. Các nghị sỹ quốc gia đang lo chuyện này. Nếu Tịch Phong Hàn không xuất hiện thì sẽ khó nói chuyện với các nước, còn người dân trong nước sẽ hoang mang.
"Gọi Chiến Tây Dương vào đây!" Tịch Phong Hàn nghe báo cáo xong, lập tức nói với Trì Dương.
"Thiếu gia, ngài định làm gì?" Trì Dương ngạc nhiên hỏi.
Sở Duyệt đứng bên nắm chặt tay anh, nhìn anh đầy lo lắng. Tịch Phong Hàn nói dứt khoát: "Mau gọi vào."
Sở Nhan đứng cạnh lên tiếng: "Để tôi đi gọi!"
Nói xong, Sở Nhan bước nhanh ra ngoài, hỏi các y tá phòng Chiến Tây Dương đang nghỉ ngơi. Cô bước nhanh chân, Chiến Tây Dương thực sự quá mệt, bây giờ mới được nằm xuống nghỉ một lát. Khi đang lơ mơ thì cảm thấy có người gọi anh.
Thế nhưng, anh không rõ đây là mơ hay thật, anh tiếp tục ngủ mà không buồn tỉnh dậy.
Sở Nhan đứng trước giường, nhìn thấy Chiến Tây Dương đang ngủ rất say, cô suy nghĩ, có lẽ chỉ gọi không thì không thể đánh thức anh ta được. Vì thế cô buộc phải ra tay.
Cô đột nhiên tát vào khuôn mặt tuấn tú của chàng trai: "Này! Chiến thiếu gia, anh tỉnh dậy đi."
"Chiến thiếu gia mau tỉnh dậy."
"Hả?" Chiến Tây Dương cảm giác thấy có người tát vào mặt anh. Còn giọng nói này giống như là giọng của Sở Nhan. Anh cố chống lại giấc ngủ, mở mắt ra nhìn. Quả thực là cô ấy.
Đứng trước mặt chẳng phải là Sở Nhan thì còn là ai? Khi nãy hình như cô ấy tát lên má mình. Anh vội vàng ngồi dậy: "Trợ lý Sở, có chuyện gì thế?"
"Ngài tống thống gọi anh qua một lát."
“Được! Tôi sẽ trông chừng cậu ta, anh yên tâm.” Sở Nhan nói xong, đẩy cửa bước ra.
Sở Duyệt nắm chặt tay của Tịch Phong Hàn, “Anh thực sự phải mạo hiểm ư? Em lo cho anh quá.”
Tịch Phong Hàn đưa tay vuốt mái tóc cô, “Đừng lo, anh sẽ không có chuyện gì đầu, có Tây Dương và đội ngũ bác sỹ, anh sẽ an toàn. Em phải tin tưởng Tây Dương. Cậu ta là bác sỹ tim mạch từng đạt rất nhiều giải thưởng.”
Sở Duyệt đương nhiên tin, nhưng cô vẫn lo lắng.
Tịch Phong Hàn nhìn cô, lộ ra ánh mắt vui vẻ, “Hôm nay em mặc thật đẹp, sau này em chịu khó mặc quần áo màu sắc một chút nhé.”
“Đây là quần áo của chị gái em.” Sở Duyệt cười nói.
“Ừ! Đợi khi anh hồi phục, anh sẽ dành riêng một phòng đựng quần áo cho em. Quần áo của em sẽ hoàn toàn do thợ may hoàng gia thiết kế.”
“Vâng! Đợi anh hồi phục đã! Bây giờ em ở nhà rất tốt. Nói xong, cô nhìn vào bàn tay của anh, “Bây giờ, em đã có thể ở bên anh rồi, một cách quanh minh chính đại”
Tịch Phong Hàn nghĩ tới đây, anh vẫn còn chút thắc mắc, “Sao trước đây em không nói với anh rằng em vẫn còn sống?”
“Anh giận em ư? Em xin lỗi, trước đây em nghĩ nhiều chuyện quá.” Sở Duyệt hiện nay không còn dám làm anh muộn phiền nữa. Nên cô xin lỗi anh.
Tịch Phong Hàn thấy cô ngoan như thế, làm sao dám trách cô.
“Lần sau không cho phép em như thế nữa, có bất kỳ chuyện gì cũng phải nói cho anh ngay!” Tịch Phong Hàn nói xong, nhẹ nhàng xoa lên má cô, đôi má với làn da mềm mại, đáng yêu.