Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 725 :

Ngày đăng: 16:29 30/04/20


Khi Tịch phu nhân tới nơi, Trình Ly Nguyệt cũng vừa tới, hai mẹ con cùng vào phòng bệnh, nhìn Tịch Phong Hàn nằm trên giường bệnh, Tịch phu nhân nước mắt giàn giụa, bà vừa xem video của con trai mình còn tưởng rằng anh không sao cả.



Nào ngờ, anh lại phải nằm trong viện thế này.



"Tại sao tối qua con không nói với mẹ? Con còn bảo cả Trì Dương nói dối mẹ, nói con không có ở trên xe, con muốn làm mẹ sợ chết sao?" Tịch phu nhân oán trách con trai mình.



Trình Ly Nguyệt ở bên cạnh an ủi: "Mẹ, đừng lo lắng, anh không cố ý đâu! Anh ấy chỉ không muốn mẹ lo lắng thôi."



"Giấu mẹ tưởng rằng mẹ sẽ yên tâm sao?" Nói xong, Tịch phu nhân lại nhìn Hỏa Hỏa đứng bên cạnh, bà liền kéo lấy tay cô: "Hỏa Hỏa, cũng may có con ở bên cạnh nó."



"Mẹ, cô ấy đổi tên là Tiểu Duyệt rồi, không gọi là Hỏa Hỏa nữa, sau này mẹ gọi cô ấy là Tiểu Duyệt."



"Tiểu Duyệt cũng rất hay!" Tịch phu nhân mỉm cười, càng nhìn càng thấy yêu mến Tiểu Duyệt.



"Mẹ, có việc này con muốn nói với mẹ, Tiểu Duyệt là chắt nội của cụ Sở Nguyên, cô ấy tên là Sở Duyệt."



"Cái gì? Con là chắt nội của cụ Sở Nguyên? Tại sao lần trước không giới thiệu?" Tịch phu nhân thực sự bất ngờ, Sở Nguyên có địa vị vô cùng cao trong chính giới, tới nhà họ Tịch cũng vô cùng kính trọng.



Tịch Phong Hàn cười: "Con quên nói với mẹ!"



"Con đấy, bận lên là cái gì cũng quên được, có điều vậy cũng rất tốt, sau này chúng ta sẽ là thông gia." Tịch phu nhân bật cười, bà thực sự rất vui mừng.



Trình Ly Nguyệt đứng cạnh cũng rất vui, nếu như anh trai cô cưới vợ, mẹ sẽ không phải lo lắng cả ngày nữa, nguyện vọng ôm cháu nội sẽ sớm được thực hiện.



"Tiểu Duyệt, em hãy bảo chị gái em dẫn đi ăn sáng đi, ăn xong về nhà nghỉ ngơi, ở đây đã có mẹ và em gái anh rồi." Tịch Phong Hàn nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà xót ruột.
"Không sao ạ, gần đây ba uống trà dưỡng sinh, bình thường dắt chó đi dạo, không có áp lực gì cả!" Chiến Tây Dương nói xong liền nhìn Tịch Phong Hàn nằm trên giường bệnh: "Anh, mấy ngày này anh hãy gác lại chuyện quốc gia đại sự, tĩnh dưỡng khỏe lại rồi tính."



"Ừ!" Tịch Phong Hàn gật đầu, nói gác lại nhưng thực sự anh không thể gác lại, chỉ có thể cố gắng giải quyết hết những việc có thể giải quyết bằng cách nói miệng.



Hai tiếng đồng hồ sau, Chiến Tây Dương không gọi Sở Nhan dậy, bây giờ Tịch Phong Hàn cũng không có việc gì giao cho cô xử lý, vì thế Sở Nhan ngủ một mạch tới chín giờ tối. Đợi tới khi cô tỉnh lại, Chiến Tây Dương đang ngồi bên cạnh cô dùng laptop để viết phương án.



"A..." một tiếng kêu thất thanh khiến anh giật mình.



Anh ngẩng đầu khỏi laptop thì thấy Sở Nhan đầu tóc rối tung bước vội xuống giường: "Chiến thiếu gia, sao cậu không gọi tôi dậy chứ!"



Chiến Tây Dương thấy cô lo lắng, mỉm cười nói: "Cô đừng vội, anh tôi ngủ rồi, anh ấy không có việc gì yêu cầu cô xử lý cả."



Sở Nhan vừa đi giày vừa khoác áo, trách móc: "Đã nói là bảo cậu gọi tôi dậy!"



"Tôi thấy cô ngủ rất ngon nên không nhẫn tâm gọi."



"Chỉ cần là công việc của tôi thì cho dù tôi có ngủ ngon thì cậu cũng phải gọi tôi dậy." Sở Nhan vửn nói vừa vén tóc, mái tóc dài tới eo lập tức lại mượt mà vào nếp, kết hợp với gương mặt xinh đẹp của cô làm toát lên phong tình thư thái của phụ nữ sau khi tỉnh giấc.



Yết hầu của Chiến Tây Dương bất giác sít lại, nhìn cô không chớp mắt, cô gái này thật quyến rũ.



Sở Nhan chỉ mất không tới một phút đã khôi phục lại phong thái của nữ cường nhân trong công việc, cô sải bước rời đi.



Sau lưng, Chiến Tây Dương phát hiện ra đầu óc viết phương án của mình trở lên mụ mị, trong đầu chỉ có dáng vẻ yêu kiều của Sở Nhan ban nãy, kế hoạch phương án gì cũng bị anh vứt hết ra khỏi đầu. Đợi khi anh định thần lại, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương thoang thoảng của phụ nữ trưởng thành mà Sở Nhan lưu lại, khiến anh khao khát.