Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 727 :
Ngày đăng: 16:29 30/04/20
"Là ai tặng vậy? Tôi trả lại."
"Vừa rồi tôi không ở trong phòng làm việc, cũng không biết là ai tặng! Cậu tìm anh trả đây?"
Chiến Tây Dương rầu rĩ nhìn chỗ sô cô la, bỗng nhiên anh nhớ tới Sở Nhan không phải đã đến rồi sao? Cô ấy có thích ăn sô cô la không? Tặng cho cô ấy thôi! Để cô ấy mang đi! Chiến Tây Dương nghĩ xong liền cầm sô cô la ra khỏi cửa, bước tới phòng bệnh của Tịch Phong Hàn, thấy Sở Nhan vẫn đang ở trong phòng đợi Tịch Phong Hàn kí tên, anh không vào làm phiền, bên cạnh Sở Duyệt có không ít quà bánh trái cây, đương nhiên cũng không thiết sô cô la, vì thế anh định tặng luôn cho Sở Nhan.
Anh nhìn qua cửa kính thấy Sở Nhan đang sắp xếp tài liệu, cất bút định ra ngoài, Chiến Tây Dương bỗng nhiên có chút kích động giống như một anh chàng mới lớn ngờ nghệch, đồng thời cũng có phần căng thẳng vì dù sao anh cũng sợ bị cô từ chối.
Sở Nhan đẩy cửa bước ra, bất ngờ nhìn thấy Chiên Tây Dương đứng ở đối diện, cô sững người: "Chiến thiếu gia, sao anh lại ở đây?"
"A... cô ăn sô cô la không? Tôi có một hộp sô cô la muốn tặng cô." Chiến Tây Dương bối rối đưa cho cô.
Sở Nhan thấy vậy lập tức bật cười lắc đầu: "Tôi không ăn! Tôi còn đang giữ dáng! Anh tặng cho các cô y tá đáng yêu đi."
"Vóc dáng của cô đẹp rồi." Chiến Tây Dương khen ngợi một tiếng.
Sở Nhan lập tức mỉm cười "Vậy sao? Anh cũng thấy vóc dáng của tôi đẹp sao?"
"Rất đẹp! Rất hoàn mĩ!" Chiến Tây Dương lập tức lại khen tiếp.
Sở Nhan rõ ràng rất vui, cô mỉm cười giơ tệp tài liệu trong tay lên: "Tôi đi trước đây."
"Được, tạm biệt! Đi đường lái xe cẩn thận nhé." Chiến Tây Dương nói xong, liền thu lại sô cô la trong tay, thở phù một hơi, tâm trạng căng thẳng lập tức nhẹ nhõm hơn.
Bên ngoài là mùa đông giá rét, sắp tới tết rồi, trong nhà là không khí ấm áp.
Tịch Phong Hàn dắt tay cô ngồi xuống sofa, dưới ánh đèn pha lê sáng trưng, khí chất lạnh lùng của sát thủ trên người cô đã biến mất, thay thế vào đó là vẻ dịu dàng của nữ giới, có điều chỉ cần là cô ấy, cho dù cô ấy là người thế nào đi nữa, anh cũng yêu cô không cần lí do.
"Chúng ta nghỉ ngơi thôi, đi tắm rồi lên giường đi ngủ." Tịch Phong Hàn nắm tay cô, ánh mắt tỏ vẻ mong đợi.
Đây là cảm giác tất yếu của người đàn ông là anh, nếu như yêu cô mà không khát khao có cô, vậy thì không được gọi là tình yêu thật sự, còn anh vì quá yêu cô nên càng khát khao cô cuồng nhiệt hơn.
Đấy chính là tình yêu toàn diện của đàn ông đối với phụ nữ.
"Vâng!" Sở Duyệt mỉm cười gật đầu, khả năng tiếp nhận, và tâm lý chịu đựng của cô so với những cô gái bình thường, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Khoảng tầm mười giờ, ngoài cửa gió lạnh se sắt, trên giường ấm áp, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên họ ôm nhau thực sự và không có áp lực, cảm nhận hơi ấm cơ thể nhau và thân mật gắn kết tới vậy.
Khi Tịch Phong Hàn ôm cô, môi anh đã tìm kiếm môi hồng của cô, cứ thế hôn cô một cách tự nhiên.
"A... người anh..." Sở Duyệt khẽ đáp lại, cũng là nhắc nhở anh.
"Đừng lo lắng, anh đâu yếu đuối tới vậy." Tịch Phong Hàn bá đạo trả lời, anh cảm nhận được lời nói của Chiến Tây Dương có thể nghe một nửa, nửa còn lại là em họ anh cố tình nói vậy.
Một cuộc ân ái có tiết chế diễn ra giữa trưa, hai người hòa làm một vô cùng ấm áp. Tịch Phong Hàn là người đàn ông nhẫn nhịn nhiều năm, khi gặp được người con gái mình yêu anh cũng để lộ ra mặt nam tính nguyên thủy của mình, bá đạo, mạnh mẽ, cuốn đi tất cả.