Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 762 :
Ngày đăng: 16:30 30/04/20
Mà tiểu Vũ Ninh trở thành nguồn vui cho tất cả mọi người, với bộ dạng đáng yêu của nó, bộ dạng bướng bỉnh, đều làm cho người khác muốn đi đến trước mặt của nó, để trọc nó vui vẻ. Đến cả Tịch Phong Hàn người Tổng thống bình thường có thói quen rất nghiêm túc, mà khi bế đứa trẻ, đều có nụ cười ấm áp trên khuôn mặt, trong ánh mắt không dấu được sự ưu ái yêu thương. Bữa tối đã chuẩn bị xong, tất cả mọi người đều đã ngồi vào ghế, ghế nghồi vừa đủ, ngồi bên cạnh Sở Nhan là Sở Duyệt, còn một bên kia là Chiến Tây Dương, làm cho trong lòng của cô ta có chút ngại ngùng, tối nay, cảm giác của cô ta đối với Chiến Tây Dương, lại thay đổi không giống nhau. Một trận não nhiệt vui vẻ lại một bữa tối phong phú, làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ thưởng thức quá độ, Tịch phu nhân còn đặc biệt chuẩn bị cho Sở Duyệt món ăn làm cho Sở Duyệt ăn một miếng đầu cảm thấy rất vừa miệng, đến cả người phụ nữa đang mang thai như cô ta, còn ăn rất no. Trong bữa tối náo nhiệt đó, thời gian trôi qua cũng đến tám giờ rưỡi tối, ngồi ở phòng khách nghỉ nghơi một chút, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt dự định đưa bọn trẻ về trước, càng về đến đêm, càng sẽ lạnh. Sau khi Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đi về, Chiến Tây Dương có điện thoại gọi đến từ trong bệnh viện, để anh ta qua đó xử lý một sự việc, Chiến Tây Dương liền để cho đội xe của Tịch Phong Hàn đưa tra mẹ về. “Chị, bọn em khả năng muộn một chút mới về được, nếu không chị bảo Tây Dương đưa chị về nhé!” Sở Duyệt tự nhiện lên tiếng nói. “Sở Nhan ngỡ ngàng một chút, nhìn hướng Chiến Tây Dương, “Được, tôi sẽ ngồi xe của anh, không có vấn đề gì chứ!? Chiến Tây Dương gật gật đầu, “Được! nhương tôi khả năng phải đi vào bệnh viện một chuyến, cô phải ngồi trên xe đợi tôi mười mấy phút đó.”
“Được, Sở Nhan hồi âm một tiếng, cô ta cầm lấy túi, và hướng Chiến lão gia Tịch phu nhân chào xin phép ra về, cô ta và Chiến Tây Dương liền đi ra ngoài. Chiếc xe của Chiến Tây Dương là một chiếc xe việt dã lắp giáp màu đen nhìn rất ngầu, còn có chức năng chống đạn, cái này là vì trước đây thân phận của anh ta là con trai của Tổng thống, cho nên, ra ngoài cũng là một việc hết sức cẩn thận. Sở Nhan rất thích chiếc xe này của Chiến Tây Dương, khi cô ta ngồi vào xe, cảm giác thị giác đều không giống nhau. Sở Nhan sau khi ngồi vào xe, vì lạnh quá quyên không thắt dây an toàn, Chiến Tây Dương mở điều hòa, nhìn về cô ta chỉ..., anh ta đột nhiên quay người sát gần vào. Sở Nhan bất ngờ thở gấp, cho rằng anh ta muốn hôn mình, mà sau khi cô ta hoảng hốt được mấy giây, cô ta nhắm mắt lại để đón nụ hôn, Chiến Tây Dương cũng phát giác ra biểu cảm thay đổi của cô ta, miệng của anh ta cong lên có ý buồn cười, anh ta có chút đáng ghét giơ tay ra để thắt dây an toàn lại, tiếng chốt dây an toàn kêu một tiếng. Sở Nhan trong nháy mắt nghe được, đồng thời, trong đầu cô ta như bị bộc phá, đến nỗi khuôn mặt đỏ lên. Cô ta quay mặt đi, chút nữa là bị tự mình hại chết rồi, cô ta cắn môi, rất muốn đào một lỗ dưới đất để chôn mình xuống dưới. Cô ta vừa rồi mặc nhiên là hiểu lầm rồi. Chiến Tây Dương nhìn ra điều đó, tuy nhiên, anh ta không chuẩn bị cười cô ta, anh ta giả vờ coi như chưa từng xảy ra, thản nhiên lái xe, sau đó lái theo hướng bệnh viện. Sở Nhan cả nửa ngày không muốn quay đầu lại nhìn anh ta, cô ta thật sự không có mặt mũi nào nhìn anh ta nữa, não của cô ta vừa bị hút mất rồi sao? Đến mức nghĩ rằng anh ta muốn hôn mình. Mất mặt quá, mặc dù bên ngoài thời tiết âm dưới mấy độ, cũng khó có thể xua tan được khuôn mặt đỏ của Sở Nhan. Trong lúc sau, “Ho...” Sở Nhan giả vờ cúi xuống ho một tiếng, sau đó mới ngồi thẳng người lên, dự định đem việc vừa rồi quên đi. “Chân của cô bị thương như này, ngày mai cô còn có thể đi làm được sao?” Một giọng đàn ông nhẹ nhàng cất lên. Sở Nhan nhìn thấy anh ta không có ý cười mình, cô ta vội chuyển sắc mặt trở về nghiêm chỉnh, “Đó là đương nhiên, ngày đầu đi làm, tôi có thể đi muộn được sao?” Chiến Tây Dương có chút lo lắng nhìn cô ta, “Nếu như cô muốn, tôi có thể hướng anh trai tôi xin phép một câu, để cho anh ta cho em thêm ba ngày nghỉ phép nữa.” Sở Nhan cảm kích nở nụ cười, “Cảm ơn, không nên thêm phiền phức cho ngài Tổng thống nữa, tôi có thể ứng phó được.” Chiến Tây Dương nheo nheo mắt, “Cô tốt nhất là không đi giày cao gót.” Sở Nhan bình thường thích đi giày cao gót, bởi vì dáng người của cô ta đi giày cao gót, tác phong vẹn toàn, cũng hấp dẫn quyến rũ. Sở Nhan cười nói, “Bây giờ tôi đương nhiên không dám đi rồi.” Chiến Tây Dương còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì, Sở Nhan cũng cảm giác chút ngại ngùng, cô ta giơ tay ra mở nắp hộp đựng băng đĩa, “Có nhạc nghe không? Mở nhạc nghe đi.”
“Được.” Chiến Tây Dương nói xong, anh ta đẩy cửa xuống xe rời đi. Sở Nhan nhìn thân hình của anh ta bước đi theo hướng sảnh lớn, thân dài, hoạt bát, trầm ổn của một nam tính. Tuy bề ngoài anh ta tương đối trẻ, nhưng, Chiến Tây Dương hành nghề đã rất chững chạc. Sau khi Sở Nhan nhìn vào thân hình của anh ta đi vào trong, cô ta nhẹ nhàng thở một hơi, mệt mỏi ngồi dựa vào trong xe của anh ta, sau đó lúc này, cô ta mới phát hiện, sau khi Chiến Tây Dương đi, đã quyên mang theo điện thoại. Có một tin nhắn đột nhiện hiện lên, Sở Nhan không động vào, nhưng, trong xe mờ tối, đoạn tin nhắn đó lại hiện trên màn hình rất rõ ràng, “Tây Dương, đang làm gì vậy! Em đang đi chọn cho anh gang tay, anh thích màu gì? Là Hạ Đông gửi đến.