Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 774 :

Ngày đăng: 16:30 30/04/20


Sau khi Sở Nhan chuẩn bị xong xuôi, cô lại xem tin nhắn lần nữa, phát hiện Chiến Tây Dương vẫn chưa trả lời, điều này khiến cô có chút dự cảm không tốt trong lòng, chẳng lẽ Chiến Tây Dương vẫn chưa đọc tin nhắn đó sao? Sở Nhan ngồi trên xe xuất phát, lâu lâu nhìn điện thoại, đợi Chiến Tây Dương trả lời tin nhắn. Và xe của Chiến Tây Dương cũng đang trên đường đi, điện thoại của Chiến Tây Dương nằm trong túi, anh và thầy thảo luận suốt về loại thuốc nghiên cứu của lần này, lần nghiên cứu này, khiến họ vô cùng vui mừng. Trong tay họ có bốn bệnh nhân, sau khi sử dụng thuốc, đều đã hạ sốt, bệnh tình cũng được thuyên giảm, hiển nhiên, rất có hiệu quả! Chiến Tây Dương hiện giờ, đang ghi chép phản ứng và cảm giác của người dân địa phương, chiếc xe đang chạy yên ổn trên con đường bằng phẳng, sau khi Chiến Tây Dương ghi chép xong, anh đưa cho trợ lý một bản, cho họ xếp vào trong túi đựng, phương án nghiên cứu mới này, ngay khi đến nơi, thì in ra đưa cho đội y tế nhà nước, bây giờ ở đây, tín hiệu chập chờn, chẳng thể nào gửi tài liệu đi. Đi trong con đường hoang sơ của vùng núi, một dãy sáu chiếc xe, phía trước là ba chiếc xe quân đội, phía sau là một chiếc xe tải lớn, đội y tế của Chiến Tây Dương và các thiết bị, đều ở trên chiếc xe tải lớn kia. Chiến Tây Dương mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi, anh cầm điện thoại xem, không có tin nhắn nào cả, cũng không có tín hiệu mạng, khiến anh có chút bực bội. Anh muốn lúc này, gọi điện thoại cho Sở Nhan, nghe giọng nói của cô, bởi vì nửa tháng nay, ngay cả việc nhớ đến cô, cũng rất ít, điều này khiến anh cảm thấy có lỗi. Preece dặn dò cấp dưới của ông, bảo họ sau khi đến nơi có tín hiệu mạng, thì lập tức gửi tài liệu cho đội nhà nước, để họ áp dụng nghiên cứu điều chế thuốc chữa, và gửi đi khắp mọi nơi, chữa trị cho người dân, đây cũng là mục đích đến đất nước này của ông. Chiến Tây Dương buồn ngủ, anh ngồi tựa trên một cái túi, dựa vào túi đi vào giấc ngủ, vì mệt quá, anh nhắm mắt, thì ngủ luôn. Trong mơ màng, anh không biết đã trôi qua được bao lâu, đột nhiên có một tiếng “pằng” tiếng nổ lớn truyền đến từ phía trước, tiếp theo đó, xe tải lớn chở bọn họ thắng gấp, nhiều người và đồ vật bị tung lên, đầu của Chiến Tây Dương đụng vào trên nóc xe, nhưng anh nhanh chóng chạy tới chỗ ngồi của thầy, đỡ thầy Preece té trên sàn đứng dậy. “Thầy ơi, thầy có sao không? Thầy có bị thương không!” Preece năm nay khoảng năm mươi tuổi, ông lắc đầu, “Thầy không sao, phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vào lúc này, có người hô to, “Gặp phần tử khủng bố của địa phương rồi.” Và khi đó, có người hét to, tuyệt vọng, dường như trông thấy sự chết chóc. Trái tim của Chiến Tây Dương cũng sợ hãi, gặp khủng bố, chẳng khác nào là chết, anh chạy vội đến trước xe tải, nói với tài xế rằng, “Quay đầu, lập tức quay đầu rời khỏi.” Lúc này, hai chiếc xe quân chuyên dụng đảo đến đuôi của xe tải, một tướng sĩ trung niên nói với Chiến Tây Dương, “Anh và thầy Preece xuống xe, nhanh lên, chúng tôi phải nhanh chóng đưa hai người rời khỏi đây.” Chiến Tây Dương nhìn người bị thương và đám trợ lý đang hoảng sợ phía sau, anh phẫn nộ nói, “Còn bọn họ thì sao?”



“Chúng tôi cứu không hết nhiêu đây người.” Vị tướng sĩ đó cũng bất lực. “Thầy, thầy dắt bọn họ chạy trước.” Chiến Tây Dương nói với thầy Preece. Và lúc này, chiếc xe tải dừng lại, các tương sĩ xuống xe, muốn mời bọn họ lên xe! Nhưng mà, Preece lại đẩy một phát Chiến Tây Dương, “Em đi trước, em không thể xảy ra chuyện gì.”




“Nhưng mà, Sở tiểu thư cô hãy yên tâm, theo tình hình chúng tôi nhận được, tạm thời bác sĩ Chiến không gặp nguy hiểm, bọn phản động đó chỉ muốn phương thuốc trong tay anh ấy, tạm thời không hạ độc thủ.”