Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 789 :

Ngày đăng: 16:30 30/04/20


“Không phải ba ba đã nói nếu không có ba ba ở nhà thì con phải ngoan ngoãn nghe lời ma mi sao?” Cung Dạ Tiêu vừa nói chuyện với con gái vừa sải bước rời khỏi phòng họp.



Cô nhóc ở đầu dây bên kia lập tức thấy uỷ khuất: “Nhưng mà, ma mi chẳng cho con ăn gì cả, con muốn ăn cơ!”



“Ăn nhiều đồ ăn vặt sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của con đấy, lẽ nào con không muốn nhanh nhanh lớn lên à?” Cung Dạ Tiêu vô cùng kiên nhẫn khuyên con gái.



“Con đảm bảo buổi trưa sẽ ăn một bát cơm, con sẽ ăn mà!” Cô nhóc bắt đầu dùng cách khác.



Cung Dạ Tiêu phì cười, anh cười thầm, lần nào đối mặt với sự năn nỉ của cô nhóc anh cũng chẳng cách nào từ chối được, lại phải mềm lòng: “Thật không?”



“Thật chứ! Con đảm bảo ạ!”



“Được rồi! Thế con bảo ma mi nghe điện thoại đi.” Cung Dạ Tiêu đã thoả hiệp.



Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nữ vừa ngọt ngào trong trẻo lại mang chút giận dỗi: “Anh lại đồng ý với con bé rồi à? Anh làm vậy thật khiến em chẳng còn chút uy nghiêm nào với nó nữa rồi.”



“Em cho con ăn một cái đi mà!”



“Nhưng mà, anh biết đứa con gái này của anh quỷ quái thế nào rồi đấy, đến lúc ăn cơm nó lại viện ra nhiều cớ lắm.” Giọng Trình Ly Nguyệt biểu lộ chút bất lực.



“Được, anh sẽ tranh thủ về nhà ăn bữa trưa.”



“Buổi trưa chẳng phải còn đi tiếp khách sao?” Trình Ly Nguyệt ở đầu dây bên kia tò mò hỏi.



Cung Dạ Tiêu bật cười: “Vì để con nhóc kia có thể ăn cơm tử tế nên anh từ chối mọi cuộc tiếp khách.”




Cung Nghiêm cũng chẳng còn oán hận với anh như trước nữa, ngược lại còn nói được mấy câu, trong mắt ông hiện lên sự áy náy trong quá khứ, điều này đã thay đổi tình cảm của Cung Dạ Tiêu đối với chú hai.



Ở bệnh viện, Cung Nghiêm bây giờ đi lại đều phải ngồi trên xe lăn, mái tóc đen giờ đều đã bạc trắng, trông ông còn già yếu hơn cả anh cả Cung Thánh Dương của mình, ông đang ở vườn hoa bệnh viện sưởi nắng.



Dáng người cao lớn của Cung Dạ Tiêu bước tới, ánh mắt Cung Nghiêm nhìn thấy anh lập tức trở nên vui mừng, thậm chí ông còn có một cảm giác tự hào, ông nghĩ lại nếu năm đó ông thật sự không quan tâm đến sự phản đối của cha mình, chia năm xẻ bảy tập đoàn ra, kết quả không biết sẽ thế nào?



Bất luận ra sao, ông nghĩ tuyệt đối sẽ không thể huy hoàng như tập đoàn Cung thị hiện giờ, có lẽ cuối cùng sẽ trở thành một đống đổ nát mất!



Sự lớn mạnh của tập đoàn Cung thị như hiện nay thật sự khiến ông phải thán phục.



Mà toàn bộ công lao đều thuộc về đứa cháu trai ưu tú Cung Dạ Tiêu của ông, không có anh thì sẽ có Cung gia hung thịnh như hiện nay, về phần đứa con trai của mình, ông càng ngày càng thất vọng.



Mấy tháng nay chẳng thấy nó đến thăm ông, ngược lại khi ông thấy cô đơn lại là Cung Dạ Tiêu tới nói chuyện cùng ông.



“Dạ Tiêu, cháu đến rồi à.” Cung Nghiêm nở nụ cười nhìn anh.



“Chú hai, gần đây chú có khoẻ không?”



“Chú khoẻ lắm!” Cung Nghiêm gật gật đầu.



“Chú hai, chú cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đừng nghĩ đến chuyện gì cả.”



“Cái duy nhất chú không yên tâm là thằng con trai bất hiếu của mình.” Cung Nghiêm thở dài nói.