Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 80 : Sự dịu dàng của anh
Ngày đăng: 16:21 30/04/20
Cô nói vậy khiến Hạ Hầu Lâm không tiện nhắc lại quá khứ nữa, các món ăn đã được mang lên, Tiểu Trạch ăn cơm rất ngoan, rất chủ động không cần mọi người phải lo lắng, nhìn là biết cậu bé từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.
Vợ chồng Cung Thanh Dương nhìn cháu nội như thể nhìn thấy con trai mình hồi nhỏ, vô cùng thông minh được cả nhà họ Cung cưng chiều.
Cung Dạ Tiêu thấy ba mẹ nhìn con mình quên cả ăn cơm, liền bật cười nói: "Ba, mẹ, ba mẹ cứ ăn đi, không cần lo cho Tiểu Trạch."
Cung Muội Muội giơ bát về phía cậu bé nói: "Chúng ta ăn thi xem ai được hạng nhất có được không?"
"Vâng ạ! Cô ơi, con muốn được hạng nhất." Cậu bé lập tức phấn khích.
"Nhưng chúng ta không được ăn vội vã, chúng ta phải nhai thật kỹ." Cung Muội rồi quy định quy tắc.
Cậu bé gật đầu: "Vâng ạ!"
Cung Muội Muội cố tình nhường cậu bé, cậu bé quả nhiên nhai nuốt rất cẩn thận, ăn rất tập trung, Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Muội Muội, bất giác thực lòng yêu mến tiểu thư nhà họ Cung này, mặc dù được sinh ra trong gia đình quyền quý nhưng không hề tỏ vẻ tiểu thư, ngược lại rất nhí nhảnh đáng yêu.
Mọi người ai ăn cơm của người nấy. Trình Ly Nguyệt mấy lần bắt gặp ánh mắt của Cung Dạ Tiêu, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm như đại dương, lúc chăm chú nhìn cô giống như có ma lực hút hồn.
Trong giây lát, trái tim cô lại loạn nhịp.
Ăn xong bữa tối, thời gian vào khoảng tám giờ, để có thể thân mật hơn với cậu bé, gần nhà hàng là một quảng trường nhân dân rất rộng, đây là nơi vô cùng thích hợp để đi dạo.
Trình Ly Nguyệt thấy ba mẹ Cung Dạ Tiêu thực sự không có ý định cướp con của cô, hơn nữa còn rất quan tâm tới tâm trạng của cô, điều này khiến Trình Ly Nguyệt thực sự cảm thấy thân thiết: "Ăn no quá, hay là tới quảng trường gần đây đi dạo đi!"
"Vâng, vâng! Con cũng muốn đi!" Cậu bé hưng phấn nói, vì ở quảng trường có rất nhiều các bạn nhỏ chơi các trò chơi, cậu bé rất thích.
Hạ Hầu Lâm và Cung Thánh Dương mỉm cười gật đầu, họ cũng rất mong như vậy! Vừa hay ở đây có một cây cầu vượt, đi qua là được, đoàn người không đi xe mà đi vào đường dành cho người đi bộ của quảng trường, nơi này là nơi để đi dạo, xe đạp cũng không được phép đi vào.
Dưới gốc cây, lại vào đầu thu, muỗi không hề ít, hai chân trắng ngần thon thả của cô lộ ra ngoài, muỗi không đốt cô thì đốt ai?
Trình Ly Nguyệt cảm thấy đám muỗi này lẽ nào cũng sợ cường quyền! Chuyên ức hiếp những người yếu đuối như cô, không dám đốt Cung Dạ Tiêu?
Cung Dạ Tiêu thấy cô gãi chân liền lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ: "Lái xe tới trước cổng quảng trường."
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Đi rồi sao?"
"Còn muốn nuôi muỗi nữa sao?" Cung Dạ Tiêu nói.
Trình Ly Nguyệt đương nhiên không muốn, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô ngứa muốn chết, trên chân đã có ít nhất năm sáu vết muỗi cắn tịt lên rồi."
Trình Ly Nguyệt xỏ giày vào, lảo đảo đứng dậy, Cung Dạ Tiêu đưa tay đỡ cô, Trình Ly Nguyệt đấy anh ra: "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Anh khẽ nhíu mày, sao lúc này mà cô ấy còn cứng đầu thế nhỉ?
Nhìn cô tập tễnh bước đi, anh thực sự cảm thấy ngứa mắt, anh mặc kệ, cúi người bế bổng cô gái trước mặt lên.
"Này... Cung Dạ Tiêu, anh bỏ tôi xuống."
Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, coi như không nghe lời cô nói, đôi chân dài vẫn tiếp tục đi về phía trước, anh vốn cao lớn, Trình Ly Nguyệt được anh bế ngang trong lòng nên càng thêm nhỏ bé, đáng yêu.
====
End chương 80