Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 805 :

Ngày đăng: 16:30 30/04/20


“Dạ Tiêu, bác trai, cháu sai rồi, cháu đã sai rồi. Hai người hãy tha lỗi cho cháu. Cháu thực sự rất hối hận.” Nước mắt của Cung Thừa Vũ tuôn trào, vẻ mặt hối hận.



Thế nhưng, hai người đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, một chút động lòng cũng không có.



“Cậu cần tiền thì thiếu gì cách làm? Tại sao lại bắt cóc con trai của tôi?” Giọng Cung Dạ Tiêu lạnh lùng hỏi.



“Em cầm tiền đến phát điên. Khi đó trong đầu em hoàn toàn mụ mẫm. Lũ kia chúng xúi giục em. Em đã sai lầm rồi.”



“Dám đánh cả cháu của ta, chắc chỉ có người! Cung Thừa Vũ ơi Cung Thừa Vũ, ngươi khiến ta quá thất vọng, làm người nhà họ Cung quá thất vọng.”



“Cháu xin lỗi, bác.”



“Nói gì cũng muộn rồi, chuyện này cậu phải trả giá.” Cung Dạ Tiêu nói với giọng không dung thứ.



Cung Thừa Vũ hoảng sợ thực sự. Hắn biết lần này không còn đường thoát rồi. Hắn trợn tròn mắt, nhìn hai người họ, “Các người định cho cháu ngồi tù sao?”



“Khi cậu động tới con trai tôi, chắc cậu cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay!”



“Tôi là người họ Cung. Các người là họ hàng của tôi, không thể cho tôi vào tù được. Nếu ông nội còn, nhất định ông sẽ không làm vậy. ” Cung Thừa Vũ hoảng loạn kêu gào.



“Ông nội nếu còn trên đời, thì ông đã đuổi cậu ra khỏi nhà họ Cung rồi.” Cung Thánh Dương hừ một tiếng.



“Vậy tôi bị xử bao nhiêu năm? Các người không thể làm như thế...”



“Họ xử bao nhiêu thì ngồi tù bấy nhiêu” Cung Thánh Dương trả lời.



“Không... không... Cháu không muốn ngồi tù, cháu không muốn... Hãy cứu cháu, cứu cháu...”
“Có đau không?” Giọng anh lạc đi, đầy vẻ xót xa.



Sở Duyệt lắc đầu cười, “Cái này thì đau gì. Em đã từng đau đớn hơn thế này nhiều. Với em, đau như thế này là chuyện nhỏ.”



Tịch Phong Hàn nhìn bộ dạng kiên cường của cô, trong lòng anh càng thấy thương cô. Anh thực sự hy vọng cô đừng kiên cường như thế, hy vọng cô sẽ kêu lên.



“Tiểu Duyệt, sinh con xong, anh sẽ không bắt em phải sinh thêm con nữa.” Tịch Phong Hàn cảm giác như mình là người mang tới sự đau đớn này cho cô. Anh tự trách mình.



Sở Duyệt dù rất đau nhưng bật cười vì lời nói này, “Ai nói không sinh nữa? Em còn muốn sinh một đứa con gái nữa!”



Tịch Phong Hàn có chút ngượng ngùng nhìn cô, “Còn sinh nữa ư?”



“Đương nhiên, đợi con trai lớn một chút, em còn muốn sinh một con gái.” Sở Duyệt nói cô thích con gái.



Trong lòng Tịch Phong Hàn thấy cảm động, dù phải trải qua đau đớn thế này mà cô còn muốn sinh con nữa. Niềm hạnh phúc này, anh không biết miêu tả như thế nào.



Anh nhẹ nhàng cúi người, hôn lên trán cô, ở bên cô cho tới lúc cô sinh.



Sở Duyệt không phải là cô gái yếu đuối điệu đà. Cô không hề kêu thán cho tới khi bác sỹ tới kiểm tra, cảm thấy cô đã đến lúc sinh con, liền đẩy cô vào phòng đẻ.



“Anh sẽ ở bên em. ”Tịch Phong Hàn không yên tâm để cô trong đó một mình.



Sở Duyệt từ chối, “Không cần, 1 mình em có thể chịu được.”



Thực ra với 1 người phụ nữ khi sinh con, rất không muốn bị đàn ông nhìn thấy cảnh đó.