Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 807 :
Ngày đăng: 16:30 30/04/20
Một ứng viên khác là Hoàng Quảng, một chính trị gia đức cao vọng trọng. Thế nhưng trong lần bỏ phiếu này, ông hoàn toàn giữ thái độ điềm tĩnh. Ông vốn không muốn tham gia ứng cử. Thế nhưng vì mọi người đã đề cử, nên ông cũng hy vọng trước khi nghỉ hưu được vinh hạnh trở thành phó tổng thống. Chưa tới 5 phút đã có kết quả kiểm phiếu. Kết quả chưa được công bố, Trì Dương đem kết quả đó đưa cho Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn cầm kết quả trước mặt bình tĩnh nhìn một lượt. Trong sự bình tĩnh của anh, không thể che đi một nỗi thất vọng. Nghĩ sỹ Lý được nhiều hơn 1 phiếu.
Ánh mắt của Lưu Chính lập tức vui vẻ. Xem ra, ông ta đã chắc chắn trở thành phó tổng thống.
Lúc này đã có người bên cạnh ông ta lên tiếng chúc mừng. Thế nhưng lúc này có một nghĩ sỹ lên tiếng, “Ngài tổng thống cũng ở hội nghị này, theo lý thì ngài cũng có quyền bỏ phiếu. Vì thế ngài tổng thống còn một phiếu trong tay.”
Sắc mặt của Lưu Chính thay đổi, trừng mắt nhìn nghị sỹ vừa phát biểu đó.
Lúc này, có nghị sỹ khác nói xen vào, “Nghị sỹ Trình nói đúng, tổng thống cũng có quyền bỏ phiếu.”
Ánh mắt của Lưu Chính lập tức hướng về Tịch Phong Hàn, nhưng không hiểu được vị tổng thống trẻ tuổi này đang nghĩ gì. Bây giờ ông tay nhiều hơn một phiếu. Lá phiếu trong tay Tịch Phong Hàn có thể khiến ông tay đối diện với 3 tình huống.
Tịch Phong Hàn bỏ phiếu cho ông ta, ông ta sẽ vững chãi ở vị trí phó tổng thống. Nhưng ông ta có dự cảm, anh ta sẽ không bỏ phiếu cho mình. Bởi vì Tịch Phong Hàn có thái độ đối lập với chuyện này.
Nếu Tịch Phong Hàn bỏ phiếu cho Hoàng Quảng, vậy thì số phiếu sẽ cân bằng, và họ sẽ phải bỏ phiếu thêm một lần nữa.
Vì thế ông ta chờ đợi lượt bỏ phiếu của Tịch Phong Hàn.
Ánh mắt của Tịch Phong Hàn đan xen nụ cười, “Nếu các vị đều cho rằng tôi có quyền bỏ phiếu, thì tôi muốn bỏ phiếu này cho nghĩ sỹ Hoàng Quảng đức cao vọng trọng của chúng ta,”
Tịch Phong Hàn quyết định một cách rất thoải mái. Nói xong, anh nhìn Lưu Chính cười nói, “Nghị sỹ Lý không có ý kiến gì chứ?”
“Ngài tổng thống đã quyết định, sao tôi có thể có ý kiến gì. Nghĩ sỹ Hoàng là người đức cao vọng trọng, xứng đáng được tôn trọng.”
Lưu Chính lập tức cười theo.
“Mẹ, cháu gái con đã được đặt tên chưa? ” Trình Li Nguyệt đột nhiên nghĩ tới điều này. Cô còn chưa biết cháu mình tên là gì.
“Tịch Phong Hàn chọn tên cho bé con rồi, tên là Tịch Cảnh Sâm, chúng ta cứ gọi là Tiểu Sâm đi.’
“Vâng, tên này thật đẹp! Tiểu Sâm Sâm, mau lớn nhé!” Trình Li Nguyệt nhìn đứa bé và nói.
Ở bên ngoài, hai đứa con của cô đang chơi đưa. Dưới ánh hoàng hôn, hình dáng những đứa trẻ thật đáng yêu. Trình Li Nguyệt chợt nhờ tới lúc con trai cô bị bắt cóc lên bỗng thấy sợ hãi, giật mình.
Một lát sau Tịch Phong Hàn trở về. Còn Cung Dạ Tiêu đã quay về công ty để xử lý công việc.
“Anh, anh đã về rồi. ” Trình Li Nguyệt cất lời chào.
“Cậu ơi.” Tiểu Vũ Ninh cũng rất vui mừng, quấn lấy Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn ôm cô bé lên, nhìn đứa cháu gái, trong lòng anh bỗng muốn mình cũng có một đứa con gái.
Bởi vì trong mắt cha mẹ, con gái mới là báu vật trong tay.
Tối đó, cả nhà họ Tịch cùng bên nhau quây quần. Cung Dạ Tiêu tối muộn mới tới đón mẹ con Trình Li Nguyệt về nhà.
Tịch Phong Hàn ngủ cùng với con trai. Sở Duyệt mặc bộ áo ngủ màu hồng, nằm ở cạnh bên, đôi mắt dịu dàng như nước. Tịch Phong Hàn nhìn cô không rời mắt.
Nhìn người con gái xinh đẹp như thế, trong lòng anh tự nhủ mình sẽ bảo vệ cô ấy, để cô ấy cả đời này chăm sóc con trai cho anh một cách vô ưu, vô lo.
Anh không nói cho cô về chuyện rò rỉ tài liệu của tổ chức trước đây của cô, lo cô sẽ phân tâm.