Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 813 :

Ngày đăng: 16:30 30/04/20


Paton lại trải qua một đêm dài chờ đợi, vào sáng sớm hôm sau, ông ta cùng phó tổng thống đi vào nơi an toàn nhất, được canh gác nghiêm ngặt nhất của đất nước này.



Trong phòng hội nghị, Paton đứng sau lưng phó tổng thống, ông nhìn thấy ngài tổng thống trẻ tuổi được đám vệ sĩ hộ tống bước vào, đột nhiên Paton có cảm giác căng thẳng, khí thế trên người Tịch Phong Hàn, lớn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ông.



Anh không giống như mấy viên quan bình thường dưới trướng, trên người anh có một khí chất của vương giả.



Tịch Phong Hàn và phó tổng thống thân thiết bắt tay trò chuyện, anh cực kỳ lịch sự trong lời ăn tiếng nói, và trong mắt vị phó tổng thống xuất thân từ quốc gia đang phát triển, đều tỏ vẻ lấy lòng Tịch Phong Hàn.



Trong cuộc đàm phán giữa hai nước, kí kết nhiều hạng mục hợp tác, và Paton cũng đang tìm cơ hội để được nói chuyện với Tịch Phong Hàn.



Cuối cùng phó tổng thống cũng cho ông ta một cơ hội.



“Vị này là chủ tịch quản lý nguồn tài nguyên của đất nước chúng tôi, ông ta có bảng thành tích rất tốt về lĩnh vực tài nguyên.”



Tịch Phong Hàn nhìn người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, anh gật nhẹ đầu, “Chào ông.”



“Chào ngài tổng thống, rất vinh dự được gặp ngài, tôi rất ngưỡng mộ ngài.”Dứt lời, Paton bắt tay với Tịch Phong Hàn, và trong tay ông ta nhét bỏ tấm hình vào tay của Tịch Phong Hàn.



Khuôn mặt điển trai của Tịch Phong Hàn ngờ nghệch, tiếp theo đó, khi tay anh rời khỏi bàn tay của Paton, Paton cười nói, “Ngài tổng thống, nếu ngài có hứng thú giao tiếp với tôi, nhất định ngài sẽ không thất vọng đâu.”



Bàn tay của Tịch Phong Hàn lật lại nhẹ nhàng, trong tay là một tấm hình nho nhỏ, và người con gái trên tấm hình tất nhiên là Sở Duyệt, cách ăn mặc trên người cô, tuyệt đối không phải như hiện tại, mà là cô ấy khi còn trong tổ chức sát thủ, tuy chỉ nhìn một lần, sắc mặt của Tịch Phong Hàn liền thay đổi.



Nhưng mà, anh không có vẻ gì bất thường, anh cười nhẹ, “Đối với phương diện tài nguyên, thực sự tôi có hứng thú, tôi đồng ý nói chuyện riêng với chủ tịch Paton.”



Vị phó tổng thống bên cạnh vui mừng, “Nếu ngài tổng thống có nhã ý nói chuyện với chúng tôi, vậy thì, chúng tôi rất vinh hạnh.”



Trong mắt Paton đầy vẻ phức tạp, ông ta nhìn thấy vẻ bình tĩnh sau lưng Tịch Phong Hàn, còn có một chút gọi là căng thẳng.



Xem ra cô gái này đối với anh ta mà nói thật quan trọng! Ông dám cược.
“Nếu trong tay tôi có hồ sơ chứng minh cô ta là sát thủ thì sao? Chẳng lẽ ngài tổng thống bất chấp tất cả sao?”



“Vậy thì đưa cho tôi xem thử.” Tịch Phong Hàn hừ nhẹ.



Paton cười ha hả, “Chẳng lẽ ngài tổng thống nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc sao? Làm sao tôi có thể nói cho ngài biết được? Tôi chỉ có thể nói, trước kia tôi và Locke là bạn thân, còn Locke là ai, tin rằng ngài tổng thống biết rõ nhất! Vì ông và đàn em của ông ta, đều chết ở nước anh!”



Tịch Phong Hàn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Paton, còn Paton hít thở mạnh, mới dám nhìn thẳng với người đàn ông này.



“Ngài tổng thống, ngài suy nghĩ kĩ nhé! Tôi không ép ngài trả lời gấp, nhưng, tôi tin chắc rằng, ngài là vị tổng thống, tất cả mọi việc, ngài đều có thể quyết định được! Còn tôi thì chờ đợi tin tức tốt lành.”



Dứt lời, Paton chào cáo lui với Tịch Phong Hàn, ông đẩy cửa ra ngoài trước.



Trì Dương bên cạnh tức tối không kiềm chế được, “Người này quá láo.”



Tịch Phong Hàn cười lạnh, “Thì ra ở trong tay ông ta!”



“Bệ hạ, ngài lo lắng sao?”



“Đương nhiên lo lắng rồi, nhưng mà, vào lúc này, lo lắng không có tác dụng, cách duy nhất chính là tìm phương hướng giải quyết ổn thỏa.”



“Vậy ngài tính làm như thế nào?”



“Kéo dài thời gian với ông ta trước! Tôi nghĩ ông ta muốn đoạt được thứ ông ta cần, và không dễ dàng công bố thân phận của Sở Duyệt, như vậy không có lợi cho ông ta, ngược lại, ông ta phải sợ tôi!”



“Đúng, chúng ta không nên dễ dàng thỏa mãn mong muốn của ông ta! Thật quá đáng, ông ta tưởng mình là ai chứ? Lại cả gan uy hiếp bệ hạ!”



Tịch Phong Hàn thở phào, chí ít, kẻ uy hiếp Sở Duyệt đã xuất hiện, không cần anh phải đoán mò suốt, lo lắng suốt.