Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 818 :
Ngày đăng: 16:30 30/04/20
Thành phố A, màn đêm thơ mộng.
Trên con phố đèn điện rực rỡ, người đi lại ít dần, thời gian bất giác đã tới mười một giờ...
Trước cửa một khách sạn năm sao.
Một người phụ nữ trung niên dắt theo một cô gái gầy gò chừng mười tám mười chín tuổi bước vào đại sảnh huy hoàng sang trọng.
Cô gái bị người phụ nữ dắt đi dường như bước đi vô cùng không cam tâm tình nguyện, cuối cùng khi cách đại sảnh chỉ còn mấy bước chân, cô gái bỗng nhiên dừng lại không đi nữa.
Người phụ nữ trước mặt bất giác quay đầu lại nhìn cô: "An Ninh, sao vậy? Sao không đi nữa?"
"Mẹ, nhà mình hỏng khóa thật rồi sao? Khóa hỏng rồi tại sao lại phải tới khách sạn cao cấp thế này? Chúng ta tới nhà dì Vương ở nhờ một đêm cũng được mà!" Cô gái cắn môi nhìn khách sạn sang trọng có phần dụt dè.
"An Ninh à, mẹ không phải đã nói rồi sao? Khách sạn này là mẹ chơi bài thắng được, mấy người chị em đánh bài với mẹ ai mà không có tiền chứ! Sống ở khách sạn thế này đâu có gì lạ, ngoan, mẹ mệt rồi, đi vào cùng mẹ!"
Hạ Anh Ninh cảm thấy rất kì lạ, cô luôn có cảm giác đây không phải việc gì tốt đẹp.
Trên bàn mạt chược thì chỉ có thua tiền, làm gì có kiểu thua cả phòng khách sạn?
"Mẹ, con không ở đây đâu, con tới nhà bạn học ở một tối là được, mẹ vào ở đi!" Nói xong Hạ An Ninh liền quay người bước đi.
"Hạ An Ninh, con đứng lại ngay, mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà con báo đáp mẹ thế hả? Khi mẹ cần con ở bên cạnh nhất thì con lại quay người bỏ đi." Sau lưng là giọng nói vô cùng giận dữ của Hạ Thục Hoa.
Cơ thể vừa quay đi của Hạ An Ninh cứng đơ, cô cắn chặt môi, ngoan ngoãn quay lại: "Được thôi, con ngủ cùng mẹ một tối!"
Bà ta lập tức lấy một gói bột đổ vào một chiếc cốc, sau đó lắc đều, cuối cùng mang ra ban công.
Hạ An Ninh cũng rất khát, Hạ Thục Hoa đưa nước tới cô liền cầm lấy uống một ngụm, Hạ Thục Hoa thấy cô đã uống nước liền nói tiếp: "Uống thêm chút nữa đi, trời nóng thế này, uống nước có lợi cho cơ thể!"
Không cần Hạ Thục Hoa nói nhiều, dọc đường tới đây, Hạ Anh Ninh đã rất khát rồi, cô cứ thế cầm uống nốt nửa cốc nữa. Sau khi uống xong, Hạ Thục Hoa liền cầm lấy cốc, bà ta thấy nước đã uống hết, ánh mắt thoáng vẻ nhẹ nhõm.
Bà nhìn gương mặt xinh đẹp, thuần khiết của con gái lại thở dài, nếu như không đi tới bước đường này, bà sẽ không bán rẻ con gái tới vậy.
Sau đêm nay, ngày mai món nợ của bà sẽ được giải quyết, con gái bà chắc chắn sẽ hận bà vô cùng, nhưng hận thì cũng chỉ có thể để con hận thôi.
"An Ninh, có mệt không vậy, có muốn lên giường nằm ngủ không?" Hạ Thục Hoa hỏi cô.
Hạ An Ninh nghe mẹ nhắc vậy đột nhiên thấy đầu óc nặng trịch, cô gật đầu: "Vâng, con hơi mệt rồi."
"Vậy lên giường nằm một lát đi! Mẹ còn phải đi tắm, tẩy trang đã."
Hạ An Ninh bóp trán, thầm giật mình, sao thế này? Tại sao cô lại thấy choáng váng tới vậy? Lẽ nào do gần đây thức khuya đọc sách?
Hạ Thục Hoa đích thân dìu cô tới bên chiếc giường đôi rộng rãi, bà ta giúp con cởi giày, Hạ An Ninh còn không kịp tắm, cứ thế nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
"An Ninh, An Ninh?" Hạ Thục Hoa đợi một lát, gọi hai tiếng không thấy Hạ An Ninh phản ứng gì.
Hạ Thục Hoa thở dài ngồi xuống đầu giường, sau đó rời đi không mấy cam tâm tình nguyện, thực ra bà vẫn có cơ hội thay đổi vận mệnh của con gái nhưng bà sợ, sợ mình sẽ thực sự bị chặt mất hai tay.