Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 825 :

Ngày đăng: 16:30 30/04/20


Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Hạ An Ninh nghe thấy tiếng kêu ngoài cửa sổ, cô vốn muốn ngủ tiếp nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ.



Đây không phải là nhà cô mà là nhà Cung Vũ Trạch.



Cô vội bật người ngồi dậy, vội vã chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên có bóng đèn xe chiếu vào.



Cô nhìn thời gian, trời ạ! 9 giờ 30 tối rồi.



Sao cô lại ngủ lâu như vậy? Cô vội vã tới phòng tắm sửa soạn lại, thay một chiếc áo t shirt và quần bò xuống lầu.



Cô bước tới sảnh lớn, nhìn thấy trên bàn đặt một hộp cơm, cô có chút phiền muộn, xem ra là chú Hà đưa tới.



Khi Hạ An Ninh đang thấy áu náy thì bỗng nhiên có tiếng bước chân đi từ cửa vào, cô lập tức sốc lại tinh thần chờ đợi.



Chỉ thấy dưới ánh đèn, một bóng dáng lạnh lùng bước vào, không phải Cung Vũ Trạch thì còn ai vào đây nữa?



Hạ An Ninh nhìn anh lập tức căng thẳng, khi ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua, cô vội vã cúi đầu gọi một tiếng: “Cung thiếu gia, cậu về rồi ạ.”



Ánh mắt Cung Vũ Trạch có chút phức tạp nhìn cô dò xét, đây là cô gái tối qua hại cậu xảy ra tai nạn, lúc trước vì cậu bức quá nên không nhìn kỹ cô ta, lúc này cô gái mặc trên người một bộ quần áo đơn giản, mái tóc đen dài buộc sau gáy, sợi mai bên tai buông nhẹ ở hai bên, phác hoạ nên một dung mạo thanh tú xinh xắn.



Không ngờ khuôn mặt này cũng khá là ưa nhìn.



“Chú Hà đã nói cô nên làm gì rồi chứ!” Cung Vũ Trạch vừa nói vừa bước tới bên ghế sô pha, lười biếng ngồi xuống.



Hai mươi tư tuổi có thể nói là rất trẻ, khuôn mặt sáng láng trắng trẻo, mọi góc cạnh đều lộ vè nghiêm nghị nhưng khí chất của anh vẫn mang nét thuần tuý của một chàng trai vừa trưởng thành.



Mái tóc dài hơi ánh nâu hạt dẻ rất tây, dưới phần tóc mái kiểu cách là hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao cùng bờ mông mỏng đỏ khiến nam nhân này đẹp tưởng chừng như không tồn tại trên đời. Sau khi Cung Vũ Trạch ngồi xuống, đôi chân duỗi ra tự nhiên, anh bắt đầu thăm dò vật sống duy nhất trong sảnh lớn này.




Hạ An Ninh bất giác nghĩ không biết mẹ lúc này đi đâu lánh nạn rồi? Bà định bao giờ mới về đây?



Tên khốn nạn tối qua còn muốn tìm cô gây chuyện không?



Điểm này Hạ An Ninh đoán trúng phóc, tên Lý đầu trọc bây giờ tìm không được Hạ Thục Hoa lại chẳng bắt được Hạ An Ninh nên đang bốc hoả ở trong bệnh viện, Lý đầu trọc hắn chưa bao giờ chịu nhục như vậy.



Hắn nhất định phải tím được Hạ An Ninh về mới cam lòng.



Hạ An Ninh đang chống cằm thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cô vội vã ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Cung Vũ Trạch đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra, dây áo lại thắt lỏng, cổ áo choàng hé rộng lộ ra cơ bắp săn chắc của anh.



Hạ An Ninh trợn mắt, hơi thở gấp gáp, cô lập tức quay mặt đi.



Cung Vũ Trạch thấy cô ngồi ngây ra ở đó bèn nói: “Cô có thể về phòng rồi.”



“Tôi... tôi có thể xuống dưới hâm nóng thức ăn được không, bữa tối tôi vẫn chưa ăn.” Hạ An Ninh to gan hỏi.



Cô thật sự đói lắm rồi.



Cung Vũ Trạch cũng chẳng phải người lạnh lùng gì, anh chỉ là tính cách hơi lãnh đạm mà thôi! Anh lạnh nhạt đồng ý: “Tự xuống làm đi! Đừng đốt phòng bếp của tôi là được.”



Hạ An Ninh lập tức nóng mắt: “Không đâu!”



Cung Vũ Trạch bước tới tủ lạnh ở tầng hai, anh lấy một bình nước lạnh rồi mở ra uốn, Hạ AN Ninh thì đi xuống tầng làm đồ ăn.



Có điều, khi bước vào nhà bếp của anh cô vẫn cứ ngây ra, đồ dùng cao cấp quá, cô nên dùng như thế nào?