Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 834 :
Ngày đăng: 16:30 30/04/20
“Thế nào? Tôi cứu cô cô rồi, cô định cứ thế mà đi sao?” Cung Vũ Trạch nhướng mày liếc cô.
Cô gái này quả thật ngây thơ hết thuốc chữa, ngay cả việc bản thân mình bị bán đi mà cũng không biết!
“Không phải như thế, nhà tôi... Cửa nhà tôi vừa mới bị bọn họ phá hỏng rồi, tôi phải đi kiểm tra xem thế nào đã.”
“Phòng bao nhiêu tầng mấy, tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi đi sửa, còn cô bây giờ đi với tôi.” Cung Vũ Trạch có suy nghĩ không muốn để cô quay lại căn nhà đó.
“Phòng 402 tầng 4, nhưng túi của tôi vẫn ở trên đó.” Hạ An Ninh đáp lời.
Cung Vũ Trạch đột nhiên sải một bước dài, đi đến chiếc cửa phía sau lưng Hạ An Ninh, Hạ An Ninh cả kinh, anh cũng muốn đi lên sao? Cô đành phải khập khiễng lật đật đuổi theo anh.
Cái chân vừa mới bị cánh cửa đè thương kia càng lúc càng đau nhức, bầm tím hết cả.
Người đàn ông như Cung Vũ Trạch, có lẽ chỉ phù hợp khi xuất hiện ở những nơi tráng lệ huy hoàng mà thôi, bởi dường như chiếc cửa có kiểu dáng cũ kĩ kia, không hợp với khí chất thanh cao của anh.
Lúc leo lên đến lầu 4, Cung Vũ Trạch nhìn thấy chiếc cửa bị phá hỏng, mà đằng sau chiếc cửa ấy, đều là những vật dụng vô cùng đơn sơ.
Cung Vũ Trạch nói với nói vệ sĩ ở phía sau lưng, “A Ứng, cậu giúp Hạ tiểu thư phụ trách việc sửa sang lại hai cánh cửa này.”
Nói xong liền quay ra nói với Hạ An Ninh, “Cầm túi của cô rồi đi theo tôi.”
Hạ An Ninh thầm nghĩ hôm nay chắc không thể giặt chăn được rồi, thôi đành để hai hôm sau rồi tính tiếp vậy! Cô cầm chiếc túi để ở trên ghế sofa lên, trong lúc cô đi lại, Công Vũ Trạch tỉ mỉ phát hiện ra cô đi lại không được tự nhiên, một chân đi, chân còn lại thì bị kéo lê.
“Chân cô làm sao vậy?” Cung Vũ Trạch nheo mắt hỏi.
“Vừa rồi tôi không cẩn thận bị kẹp chân, không sao đâu.” Hạ An Ninh không muốn khiến anh phải lo lắng, làm bộ kiên cường nói.
Mặc dù chân cô rất đau!
Cung Vũ Trạch cầm một cuốn tiểu thuyết đưa cho cô, “Thấy buồn thì cầm sách đọc đi.”
Hạ An Ninh đón lấy, nhìn anh đầy cảm kích, “Cung thiếu gia, cảm ơn thiếu gia hôm nay đã cứu mạng tôi, cũng cảm ơn thiếu gia đã quan tâm chăm sóc đến tôi, sau này, tôi nhất định sẽ báo đáp thiếu gia thật tốt, còn 50 vạn tệ kia, tôi cũng sẽ nhanh chóng đi làm để trả lại cho thiếu gia.”
“Tôi cũng không cần tiền gấp, cô cũng không cần phải sốt ruột làm gì, nợ tôi vẫn tốt hơn là nợ những người đó.” Cung Vũ Trạch lạnh nhạt trả lời.
“Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng để trả lại cho thiếu gia.” Hạ An Ninh nói thêm một câu.
Cung Vũ Trạch thấy cô quyết tâm như vậy, cũng không nói gì thêm, đặc biệt là khi biết được nguyên nhân anh hại cô xảy ra tai nạn giao thông vào ngày hôm đó, anh đã tha thứ cho cô rồi.
“Sao cô ngốc thế hả? Mẹ cô bán cô cho người khác, vậy mà cô vẫn không chạy sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ An Ninh hơi ửng đỏ, “Hôm đó tôi đã uống phải một thứ, sau đó thì ngủ mất.”
“Mẹ cô cho thuốc vào cho cô sao?” Cung Vũ Trạc lạnh lùng cất tiếng.
Hạ An Ninh càng cúi đầu thấp hơn, “Những người đó dọa sẽ chặt hai cánh tay của mẹ tôi...”
Cung Vũ Trạch không hỏi thêm nữa, anh ngồi bên cạnh, cầm Ipad lên xem, thấy em gái gửi ảnh cho mình, là ảnh cô ấy tự sướng, còn có cả ảnh bố mẹ anh đang tình cảm với nhau, khóe miệng Cung Vũ Trạch nhếch lên, cong cong ý cười.
Nhìn mấy biếu cảm quái dị làm trò khi chụp ảnh của em gái, anh cũng không nhịn được khẽ hừ lên một tiếng, “Chẳng nghiêm túc gì cả!”
Hạ An Ninh ngồi bên hoảng sợ nảy dựng lên, mắt đang đọc sách ngước lên nhìn anh.
Cung Vũ Trạch lập tức nghiêng đầu nói với cô, “Không nói cô! Xem sách của cô đi.”
Hạ An Ninh chớp chớp mắt, lén nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh khi nhìn vào chiếc ipad bỗng trở lên ôn nhu không sao tả xiết, rốt cuộc người đó là ai mà lại có thể khiến nét mặt anh trở lên dịu dàng như thế?