Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 863 :

Ngày đăng: 16:31 30/04/20


Xe của Cung Vũ Trạch đậu trước cửa nhà hàng tổ chức buổi tiệc, vừa đúng sáu giờ, Hạ An Ninh ngay lúc bảo vệ tiến lên mở cửa xe cho cô, đột nhiên cô giật mình, sau đó lễ phép cám ơn.



Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng hưởng thụ qua cảm giác được người khác phục vụ, cho nên, trải nghiệm này đối với cô, thật không được tự nhiên chút nào.



Cung Vũ Trạch đưa chìa khóa cho bảo vệ, anh giơ tay nắm lấy tay của Hạ An Ninh, “Đi thôi! Tôi dắt cô vào trong đó.”



Hạ An Ninh nhìn bàn tay được nắm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô có chút xấu hổ đi theo anh bước vào.



Buổi tiệc hôm nay cực kì long trọng, tất cả thân phận của khách mời đều bất phàm, tối nay, ngoại trừ buổi yến tiệc, còn cử hành một buổi đấu giá từ thiện.



Đây cũng là một dạng tiệc kêu gọi quyên góp từ thiện.



Hạ An Ninh bước vào trong sảnh, liền mở to mắt kinh ngạc bởi phong cách sống của tầng lớp xã hội thượng lưu, đây tuyệt đối là sảnh tiệc xa hoa nhất mà cô từng tham dự, sự ràng buộc trong mắt cô, bất giác bộc lộ ra ngoài.



Và trong khi Hạ An Ninh nhìn ngắm đại sảnh, ánh mắt của Cung Vũ Trạch chăm chú dõi theo cô suốt, cho dù dáng vẻ cô như chưa từng được gặp gỡ thế giới bên ngoài, nhưng trong mắt anh, chỉ có đau lòng.



Nếu có thể, anh rất muốn cho cô quen biết với cuộc sống của xã hội thượng lưu, cho cô hưởng thụ tất cả những đãi ngộ.



Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh đứng trong đại sảnh, một giám đốc quản lý trung niên lập tức bước lên đón tiếp, tỏ ra vui mừng nói với Cung Vũ Trạch, “Cung thiếu gia, cậu đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh, sự có mặt của cậu, khiến chúng tôi cảm thấy thật vinh hạnh.”



“Cám ơn.” Cung Vũ Trách đáp.



“Vị này là bạn đi cùng đúng không! Thật xinh đẹp.”



“Chào chú!” Hạ An Ninh nở nụ cười với ông.



“Ông cứ bận việc đi! Không cần phải tiếp đón chúng tôi đâu.” Cung Vũ Trạch nói với ông ta, vừa vặn, anh cũng không thích bị người khác đi theo lấy lòng.
Hạ An Ninh định không màng đến, nhưng, cô nhìn thấy Cung Vũ Trạch đứng cách cô vài bước bỗng đứng lại.



Hạ An Ninh hết hồn nhảy cẫng, sao anh không đi tiếp nữa?



Tất nhiên Cung Vũ Trạch nghe được lời nói của cô gái kia, và, anh biết cô ta đang nhắm vào Hạ An Ninh.



Cung Vũ Trạch lùi một bước, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang cô gái đó, “Câu nói lúc nãy của cô nói ai vậy?”



Cô gái đó chỉ là ghen tị với Hạ An Ninh có người đàn ông như Cung Vũ Trạch cùng ăn cơm chung, cô trách móc một câu.



Không ngờ, động tác nhỏ vừa rồi của cô, chả thu hút được sự chú ý của Cung Vũ Trạch, mà lại vì một câu trách móc nhỏ, khiến người đàn ông này quay đầu nhìn cô ta, trái tim cô ta hơi đập nhẹ, có chút căng thẳng nhìn Cung Vũ Trạch đang bước tới.



“Tôi... tôi không nói ai cả.”



Cô ta đứng dưới ánh mắt hớp hồn của Cung Vũ Trạch, bỗng dưng tay chân loạn xạ.



“Cô đang nói cô ấy sao?” Cung Vũ Trạch giơ tay ôm lấy Hạ An Ninh bên cạnh, một cách thân thiết!



Hạ Anh Ninh hơi mở to mắt, đối với cái ôm thân thiết này, cô hơi kinh sợ, Cung Vũ Trạch muốn làm gì vậy?



Cô gái này lập tức đỏ mặt lắc đầu, “Tôi... tôi không có nói cô ấy.”



Ánh mắt lạnh lùng của Cung Vũ Trạch nhìn lướt cô ta, “Cô ấy quả thật không xinh đẹp bằng cô, nhưng, tôi thích dáng vẻ như thế của cô ấy.”



Nói xong, Cung Vũ Trạch dưới ánh nhìn thơ thẩn của đám con gái đang xem chuyện vui, nửa ôm lấy Hạ An Ninh rời khỏi.