Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 866 :
Ngày đăng: 16:31 30/04/20
Là do buổi tiệc? Hay do cô đột nhiên bỏ đi, anh mới có chút tức giận?
Nhưng mà, dù sao đi nữa, cô cũng cảm thấy mình không làm sai gì cả, bởi vì bên cạnh anh có cô Lam tiểu thư kia, nếu cô có mặt ở đó, sẽ rất ngại ngùng.
Và cô không muốn đứng bên cạnh cô Lam tiểu thư, bị các cô gái khác bàn tán chỉ trỏ, đem ra so sánh.
Xe đua của Cung Vũ Trạch nhanh hơn xe buýt nhiều, nửa tiếng sau, anh đã tới nhà của Hạ An Ninh.
Anh ngước đầu nhìn lên nhà cô, phát hiện vẫn một màu đen xì, đột nhiên anh nhíu mày, điều này có nghĩa là cô vẫn chưa về nhà.
Trái tim của Cung Vũ Trạch bắt đầu suy diễn lung tung, trong cơn chờ đợi có chút sốt sắn.
Nhưng mà, hiện tại, anh ngoài việc đợi cô, cũng chẳng còn cách nào khác! Bởi vì điện thoại của Hạ An Ninh gọi không được.
Tại sao cô ấy lại khóa máy?
Không lẽ cô không muốn bắt máy, cho nên, cô khóa máy ư?
Cung Vũ Trạch chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng lại bùng lên cảm giác giận dữ, có một ý nghĩ anh đối tốt với cô như vậy, mà không được đền đáp, còn bị cô chọc điên lên nữa chứ.
Anh Cung Vũ Trạch không phải là nhà từ thiện trời sanh, anh đối tốt với cô, hoàn toàn vì cô tội nghiệp, cũng bởi vì anh có một sở thích sủng yêu em gái, cho nên, anh chăm sóc cô như em gái của mình.
Với lại cô và anh đã cùng trải qua nhiều sự việc với nhau, khiến anh từng bước từng bước quan tâm cô, chăm sóc cô.
Nhưng giờ thì được đền đáp như thế nào?
Cô dám cả gan bỏ một mình anh ở lại buổi tiệc, cô tự rời khỏi, còn khóa máy, dường như không xem anh ra trò trống gì cả.
Cung Vũ Trạch tức đến nỗi nắm chặt cú đấm, xuống xe, tựa vào cửa xe, ánh mắt sắc lạnh giết người, như một con thú bị chọc giận, có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, sau một tiếng mấy đồng hồ bắt xe buýt, Hạ An Ninh thấy gần đến nhà rồi, trong lòng cô nghĩ, mẹ có nhà không?
Cô có một cảm giác đau thương như mất đi cả thế giới.
Anh không bao giờ gặp cô nữa?
Bên cạnh có hàng xóm đi ngang qua, Hạ An Ninh nhanh chóng quay mặt đi, sải bước về phía cầu thang lên nhà cô, nhanh chóng lên lầu.
Sau khi xe của Cung Vũ Trạch xông ra đường lộ, liền vội vàng giảm tốc, anh lập tức nghĩ ngay đến một việc.
Nhà cô không có mở đèn, điều đó có nghĩa là bà mẹ vô trách nhiệm của cô không có ở nhà, mà tối qua mới xảy ra vụ việc kia.
Sao anh có thể để cô ở nhà một mình được?
Đáng chết, ít ra anh phải xác nhận cô đã an toàn mới được rời đi, xe của Cung Vũ Trạch đảo một vòng quay đầu, sau đó chạy về hướng ngược lại.
Nhưng, anh không có ghé lại gần, ngước đầu lên nhìn đèn sáng, có thể là Hạ An Ninh đã về rồi.
Cung Vũ Trạch thở nhẹ một hơi, anh lái xe đến trước cửa nhà cô, anh quyết định thủ ở đây một lát, ít ra anh không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của Lưu đầu trọc.
Hoặc là, anh đợi mẹ cô về mới tính tiếp.
Còn mẹ cô trông dáng ra sao, anh chưa gặp qua, nhưng mà, anh nghĩ, người đàn bà nhẫn tâm như vậy, nhất định anh sẽ nhận ra.
Trên lầu.
Hạ An Ninh ở trong nhà, vẫn không dám khóc lớn tiếng, cô không biết tại sao, lại khó chịu đến như vậy, cực kì khó chịu.
Trong đầu, toàn là những lời nói của Cung Vũ Trạch, mỗi một câu như nhát dao đâm vào trái tim cô, toàn bộ, đều đang nói cho cô biết.
Cô và người đàn ông này cả đời cũng không gặp nhau nữa.