Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 883 :
Ngày đăng: 16:31 30/04/20
Ngô Điềm đứng không xa đó nhìn thấy cảnh này, không kiềm đc sự ngưỡng mộ nhìn Hạ An Ninh: “Đó là bạn trai cậu đấy à?”
Hạ An Ninh có chút đỏ mặt: “Không phải đâu!”
Nhưng Ngô Điềm vừa nhìn đã biết là phải, bởi nam nhân đó tốt với cô ấy như vậy, còn vì cô ấy mà hạ mình đi phát tờ rơi.
Hạ An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch cách đó không xa đang được một đám cô gái trẻ vây quanh quan sát ngắm nghía anh như minh tinh, có người còn cầm điện thoại chụp ảnh, Hạ An Ninh buồn cười nhưng không dám cười, cảm giác để Cung Vũ Trạch chịu sự bao vây này là do lỗi của cô.
Một lúc sau, bóng dáng Cung Vũ Trạch từ đám người kia bước ra đi về phía bọn họ.
Ngô Điềm lập tức đẩy Hạ An Ninh một cái: “Cậu còn không mau qua đó đi, mình đi mua nước.”
“Không cần đâu, bọn mình đi bây giờ.” Hạ An Ninh quay đầu lại nói.
“Lại còn bảo không phải bạn trai, cậu lừa mình.” Ngô Điềm bật cười nhưng chợt phát hiện bản than còn không có dung khí nhìn Cung Vũ Trạch.
Bởi nam nhân này đẹp trai đến mức khiến người ta không dám nhìn trực diện! Hạ An Ninh lúc này không biết nói gì, Ngô Điềm vội xích lại gần cô nói: “An Ninh, cậu thật có phúc.”
Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười, bây giờ cô thật sự không thể phản bác được nữa. Đúng lúc đó thì Cung Vũ Trạch đã đi tới gần họ, cô nói với Hạ An Ninh: “Chúng ta đi thôi!”
Hạ An Ninh chào Ngô Điềm: “Điềm Điềm, tạm biệt cậu.”
“Tạm biệt nhé.” Ngô Điềm vẫy tay chào hai người họ, cô cũng phải đi về.
Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch đang bước đi bỗng nhiên đằng sau có ba cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng dạn dĩ đuổi theo: “Anh đẹp trai, anh đẹp trai ơi, xin chờ một chút.”
Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch quay đầu lại thì nhìn thấy ba cô gái trẻ đang thở hổn hển đi tới trước mặt Cung Vũ Trạch, một cô gái xinh đẹp nhất trong bọn họ đưa cho Cung Vũ Trạch một mẩu giấy: “Anh đẹp trai à, đây là số điện thoại của em, anh có thời gian thì mình đi uống cà phê nhé!”
Cô gái này nhìn Hạ An Ninh tưởng cô là đồng nghiệp của Cung Vũ Trạch nên đoán rằng anh vẫn độc thân.
Cung Vũ Trạch đoán được suy nghĩ của cô gái này, cánh tay anh đột nhiên vòng qua sau người Hạ An Ninh rồi ôm eo cô: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”
Đi tới phòng ăn, Cung Vũ Trạch muốn để cô thoải mái hơn một chút nên chọn chỗ cạnh cửa sổ.
“Lúc nãy cảm ơn anh đã giúp em phát tờ rơi.” Hạ An Ninh cất tiếng cảm kích.
Cung Vũ Trạch nhìn cô chăm chú, cười nhạt một tiếng: “Không có gì, trải nghiệm một việc trước giờ chưa từng làm cũng không phải chuyện gì xấu.”
“Có điều tốc độ anh phát tờ rơi nhanh hơn bọn em nhiều.” Hạ An Ninh bật cười.
“Lý do là gì?” Cung Vũ Trạch nheo mắt khó lý giải hỏi cô.
Hạ An Ninh ôm miệng cười: “Lẽ nào anh không biết sao?”
“Anh không biết.” Cung Vũ Trạch lắc đầu.
“Nhất định là vì anh trông đẹp trai.” Hạ An Ninh công bố đáp án.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên nụ cười: “Thật à? Anh trông đẹp trai à?”
Hạ An Ninh gật gật đầu: “Đẹp trai, anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp.”
Lời này của cô thật quá, quá thật thà.
Cung Vũ Trạch chẳng có khái niệm gì về ngoại hình, anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn tất nhiên là quen rồi, mà khuôn mặt cùng thân hình này của anh là do gen trội từ bố mẹ.
“Em thích là được.” Cung Vũ Trạch chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần cô thích.
Hạ An Ninh bẽn lẽn gật đầu: “Vâng, em thích.”
Tự đáy lòng cô bổ sung thêm một câu, chỉ là cô sợ bản thân không xứng với anh, bởi anh quá ưu tú, ngoại hình quá hoàn hảo, cô đứng trước anh không tránh khỏi áp lực tâm lý.