Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)
Chương 908 :
Ngày đăng: 16:31 30/04/20
Hạ An Ninh bảo mẹ mô tả lại việc hai cô gái đó tìm tới nhà, Hạ Thục Hoa liền nói lại với cô sự việc ngày hôm đó, chỉ là nói hành vi bẩn thỉu của Lý Kiều Thắng thành bà nợ hắn ta tiền, nếu không trả Lý Kiều Thắng sẽ đánh bà.
Hạ An Ninh nghe xong hai mắt đỏ hoe, khi cô không có nhà, mẹ cô đã bị uy hiếp như vậy sao?
"Mẹ, tại sao mẹ không nói với con qua điện thoại?" Hạ An Ninh lo lắng bất an.
"Mẹ nói ra con chơi cũng mất vui! Hơn nữa, mẹ thực sự phải cám ơn hai cô gái đó đã ra tay giúp đỡ, trả giúp mẹ một trăm ngàn tệ. Bây giờ mẹ còn lo tìm hai cô gái đó, khi nào có tiền sẽ trả lại cho họ."
Hạ An Ninh từ bất an biển thành bắt đầu có chút ngạc nhiên, không phải bạn cùng phòng của cô thì là ai đột nhiên chạy tới nhà cô lại còn rộng rãi cho mẹ cô tiền?
Lẽ nào là bạn của Cung Vũ Trạch? Nhưng tại sao anh không nhắc tới việc này?
Hạ An Ninh trong lòng lo lắng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng trấn tĩnh nói với mẹ: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ điều tra rõ ràng, chỉ cần người đàn ông đó không tới gây khó dễ với mẹ nữa là được."
"Đúng vậy, mẹ cũng nghĩ thế, An Ninh à, con phải tìm cho ra hai cô gái đó, chúng ta phải trả tiền cho họ." Hạ Thục Hoa dặn dò.
"Vâng, con biết rồi." Hạ An Ninh gật đầu nhưng trong đầu cô thực sự nghĩ không ra đó là hai người nào?
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô tưởng rằng Cung Vũ Trạch gọi tới, nhưng khi nhìn thấy là số điện thoại lạ cùng thành phố, cô ngạc nhiên cầm điện thoại lên nghe: "Alo, ai vậy ạ?"
"Alo, Hạ An Ninh phải không, tôi là Lam Doanh, có thời gian ra gặp mặt được không?" Đầu bên kia là giọng của Lam Doanh.
"Cám ơn cô lần trước đã giúp mẹ tôi, tôi rất cảm kích." Hạ An Ninh nhìn Lam Doanh nói.
Lam Doanh mỉm cười, chậm rãi cầm cốc cà phê lên: "Vậy sao? Vậy mẹ cô nói với cô rồi phải không! Hôm đó cũng thật trùng hợp, tôi đi tìm cô, vừa lúc bắt gặp mẹ cô gặp rắc rối, tôi liền tiện thể giúp đỡ."
Hạ An Ninh ngạc nhiên nhìn cô: "Tại sao cô lại đi tìm tôi?"
So sánh về tuổi tác, Lam Doanh lớn hơn Hạ An Ninh hai tuổi, năm nay cô ta đã hai mươi hai, thần sắc trưởng thành hơn hẳn, cô cười nhạt: "Tôi tìm cô đương nhiên là vì việc của anh Vũ Trạch rồi, ngoài việc đó ra, tôi cũng không có việc gì khác tìm cô cả."
Sắc mặt Hạ An Ninh lập tức tái nhợt, cô cắn môi nói: "Xin lỗi, e là tôi không đồng ý với cô được."
Cho dù Lam Doanh ra tay giúp mẹ cô, cô sẽ ghi nhớ ân tình này nhưng không thể nào trở thành lí do để cô ta uy hiếp cô rời xa anh.
Nếu như là trước đây, Lam Doanh nhất định sẽ rất giận dữ, nhưng lúc này nụ cười trên môi cô ta càng trở nên phức tạp hơn, cô ta chậm rãi nói: "Vậy sao? Cô thực sự cho rằng mình xứng với anh ấy sao? Cô có hiểu về gia thế thân phận của anh ấy không? Giữa hai người có cùng tiếng nói chung không?"
Hạ An Ninh hít một hơi thật sâu: "Tôi cho rằng hai người yêu nhau không cần tới những điều này, chỉ cần yêu đối phương là được rồi."
"Cô thật ngây thơ và ấu trĩ, Cung Vũ Trạch thích cô, cô tưởng rằng người nhà anh ấy cũng thích cô sao? Cô không xem các bộ phim về gia đình giàu có sao? Có bố mẹ chồng nào chấp nhận một cô gái bình thường nào làm con dâu không? Người con trai mà họ bỏ ra bao nhiêu công sức của cải để nuôi nấng, đương nhiên hi vọng có được một người con gái xuất sắc để ở bên cạnh anh ta tới hết cuộc đời. Anh Vũ Trạch vẫn còn trẻ, bây giờ tình yêu có thể dùng làm cơm ăn, nhưng khi hai người ở bên nhau lâu dần, mâu thuẫn giữa hai người cũng sẽ bùng nổ."
"Không đâu..." Hạ An Ninh hoảng hốt lắc đầu, lời nói của lâm Doanh giống như một tấm lưới sắt siết chặt lấy trái tim cô.