Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 11 : Cá viên chiên gợi cảm

Ngày đăng: 07:19 19/04/20


Lưu Tiểu Niên không rảnh quan tâm Cố Hi có phải là bật bông hay không, cái cậu quan tâm là, mấy hôm nữa cậu ở đâu bây giờ!



“Tới nhà tôi đi.” Cố Khải thản nhiên nói, mọe nó, thực ra con gà đông lạnh trong lòng anh đã muốn nhảy nhót như điên rồi.



“Thôi, không cần đâu.” Lưu Tiểu Niên cuống quýt xua tay lắc đầu, “Tôi ở nhà Hùng Mạnh là được rồi.”



Được em gái em! Cố Khải hung ác lườm Lý Hùng Mạnh, “Nhà cậu có mấy cái giường?”



“Có một cái.” Lý Hùng Mạnh đáng thương, nằm cũng dính đạn.



Một cái giường thì nằm ngủ dư lào! Cố Khải nháy mắt xù lông! Anh đằng đằng sát khi nhìn Lý Hùng Mạnh, “Cậu có người yêu chưa?”



“Có.” Lý Hùng Mạnh gật đầu.



“Sống ở đâu?” Cố Khải điều tra hộ khẩu.



“Ở Mỹ.” Lý Hùng Mạnh hoàn toàn không hiểu, một tên đàn ông tinh anh mặc âu phục, đi giày da hàng hiệu này vì cái răng gì mà tự dưng lại hứng thú với cuộc sống riêng tư của mình. Không hiểu nên đành phải quy chụp cho nhà giàu rảnh đời.



Nước! Mỹ!! Chắc chắn là một thằng đàng ông đói khát, ngày ngày tháng tháng năm năm không được thỏa mãn! Còi cảnh báo trong đầu Cố tổng kêu inh ỏi. Anh liếc nhìn Lưu Tiểu Niên, càng nhìn càng thấy vợ bé nhỏ nhà mình như hoa như ngọc, còn thơm tho ngon miệng hơn cả rượu vang! Nửa đêm bị thằng cha kia ‘thú tính bộc phát’ đè ra cưỡng bức thì làm sao bây giờ giờ?!



“Làm sao vậy?” Lưu Tiểu Niên bị anh nhìn đâm ra hoảng sợ.



“Ở nhà tôi đi.” Cố Khải ra vẻ mà lừa cậu, “Cho cậu xem cuộc sống sinh hoạt của một tổng giám đốc thực sự thế nào, coi như là vốn viết tiểu thuyết.”



“Cái này tôi tự tưởng tượng là được rồi mà.” Lưu Tiểu Niên kỳ thực không muốn ở cùng Cố Khải đâu. Áp lực bỏ xừ.



“Được cái… Được rồi.” Cố Khải nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nuốt chữ ‘Rắm’ đang chuẩn bị vọt ra xuống bụng. Mợ nó! Bảo anh hung ác thế nào! Đứng kia là vợ bé nhỏ vừa moe vừa ngây ngô đó! Anh không phải thằng em trai mặt dày như tường kia, dọa vợ chạy mất thì làm sao bây giờ!



Thế là, Cố tổng rất nghiêm túc nhìn cậu, “Có một số việc không thể tưởng tượng được, phải tự mình cảm nhận mới đúng.”



“Ví dụ?” Lưu Tiểu Niên hỏi.



Ví dụ như cảm giác nắm tay tổng giám đốc! Hoặc là cảm giác hôn tổng giám đốc! Hay là cảm giác ứ ừ với tổng giám đốc! Bụng dạ Cố khải đang bùng cháy những ý nghĩ bỉ ổi thì bị chặn lại, khuôn mặt tiếp tục kéo căng ra, “Ví dụ như bữa sáng của tổng giám đốc. Buổi sáng tôi không dùng huyết yến tơ vàng thượng hạng Thái Lan súc miệng. Cái này tôi còn chưa thấy bao giờ.”



“… Cái đó tui bịa ra thui.” Lưu Tiểu Niên lầm bầm.



“Còn cả em trai tổng tài nữa. Không phải thằng nào thằng nấy đều âm hiểm, giả dối, hai mặt, cũng có người khác thế mà.” Giống như thằng tiện nhân nhà anh, mọe nó chớ, nó có quan tâm đến cái đếch gì ngoài nghệ thuật gì gì đấy đâu! Chỉ giỏi mỗi việc bỏ cả lòng tự trọng mà đi giả moe, bắt mình đầu tư cho cái hành lang trưng bày thôi! Bảo nó đi tranh gia sản hả? Thà cắt quả dưa chuột bé tí của nó đi còn hơn!



“Thì biên tập bắt tôi viết vậy mà.” Lưu Tiểu Niên thanh minh.



“Thế nên, nếu cậu muốn viết truyện về tổng giám đốc thật phá cách thì phải đến chỗ tôi ở.” Cố khải rất nghiêm túc, “Đây là mệnh lệnh! Tôi cũng là lo cho lợi ích của trang web thôi!”


“Không cần phiền vậy đâu, tôi vưa ăn thịt viên, không đói.” Lưu Tiểu Niên không muốn làm phiền anh.



Nhưng ông đói!!! Trong bụng thì gào rú như thế, nhưng ngoài mặt thì vẫn rất dịu dàng nhìn cậu, “Coi như là giúp tôi đi.”



Lưu Tiểu Niên mới nhớ đến Cố Khải đưa cậu về nhà, chưa kịp ăn gì. Thế là bé ngoan Tiểu Niên thấy rất có lỗi!



“Đi ăn chút cháo nhé.” Cố Khải đề nghị.



“Hay để tôi nấu mì tôm cho anh?” Lưu Tiểu Niên thử hỏi, “Tôi nấu mì ăn ngon lắm.”



Cái! Đệch! Cả người Cố Khải sôi trào. Phía dưới em ăn ngon! Mịa, em chắc chắn là không có ý khác chớ?!



*Tô mì là ‘oản diện’, phía dưới là ‘hạ diện’. Chắc là đồng âm đó:v



“Có được không?” Lưu Tiểu Niên hỏi.



“Được!!” Mấy cái suy nghĩ dâm đãng của Cố tổng không thể kiềm chế được nữa!



Lưu Tiểu Niên không hiểu, vì sao một tô mì cũng làm anh sướng thế? Đành phải hiểu là lâu chưa ăn cơm nhà rồi nên mới như này. Nghĩ vậy, cậu lại thấy xót xa cho anh, càng cố gắng nấu cho Cố Khải mốn bát mì thật ngon.



“Mì bò nấm kim châm được không?” Lưu Tiểu Niên lấy một hộp thịt bò trong tủ lạnh.



“Ừ.” Cố Khải sắn tay áo, hỏi “Có cần tôi giúp gì không?”



“Không cần đâu, dễ lắm.” Lưu Tiểu Niên nhìn anh cười, “Tôi làm là được rồi.”



Cố Khải đưa cho cậu cái tạp dề, lại giúp cậu mặc lên.



Nước trong nồi sôi sùng sục, tỏa ra khí nóng, lại nấu lên được mùi vị ấm áp. Lưu Tiểu Niên cầm muôi, khuấy khuấy nước trong nồi, lại thái thêm hành bỏ vào. Nhìn nghiêm túc như đang làm thí nghiệm vậy.



Cố Khải tựa vào cừa phòng bếp, mắt không chớp nhìn chằm chằm cậu.



“Xong rồi!” Lưu Tiểu Niên bưng bát mì ra, đặt lên bàn cơm.



“Cậu không ăn à?” Cố Khải hỏi.



“Tôi không đói, uống ngụm nước là được rồi.” Lưu Tiểu Niên đổ nước vào cái nồi nấu ban nãy, “Anh đừng ăn nhiều, không tốt cho dạ dày đâu.”



Cố Khải nhếch nhếch miệng cười, “Ừ.”



Mì nóng hổi là mùi vị tốt nhất thế giới.