Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 15 : Xây dựng một bầu không khí toẹt vời ông mặt giời nào~
Ngày đăng: 07:20 19/04/20
Đến lúc Hồ Vân Phi trở về, Lâm Bình Bình chui cả người vào trong chăn, không muốn rời giường.
“Mau xuống ăn cơm nào.” Hồ Vân Phi ngồi bên giường, mỉm cười nhéo nhéo mũi cậu, nghĩ đây là một hành động vô cùng thân mật!
Lâm Bình Bình không nói gì, trong lòng uể oải dựng ngón giữa với anh, đầu ông đây tê liệt mịa nó rồi, anh bày ra cái vẻ mặt cười dâm đãng kia là có ý giề!
“Sao lại nóng hơn thế này?” Hồ Vân Phi nhíu mày, đưa tay sờ trán cậu.
Nóng đến phát sợ!
Bạn nhỏ Lâm Bình Bình mảnh mai lầm bà lầm bầm.
Thế là chiều hôm ấy, khi Cố Khải đang dán mông trên ghế mà làm việc, tự dưng nhận được một cuộc điện thoại!
“Giúp tôi xin nghỉ.” Hồ Vân Phi nói rất khí phách.
Cố Khải chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn màn hình hiển thị, lại càng không hiểu gì, “Cậu uống nhầm thuốc à, tự nhiên gọi điện cho tôi xin nghỉ là sao?”
“Hình như là… Vương Bình Bình? Là người làm ở chỗ cậu đó.” Hồ Vân Phi bây giờ mới phát hiện, bản thân mình không biết rõ tên của yêu tinh nhỏ này.
“Ai?” Cố Khải không nghe rõ.
“Lý Bình Bình? Trương Bình Bình? Lưu Bình Bình?” Hồ Vân Phi bắt đầu bực mình, “Tóm lại là xin nghỉ hộ cậu ta!”
“Này ——” Cố Khải còn chưa nói hết, bên kia cúp máy cái rụp!
Cái đệch! Trong lòng Cố tổng rất bất mãn, sau đó gọi cho bộ phận nhân sự, “Bình Bình xin nghỉ.”
“Cố tổng, Bình Bình nào vậy?” Người ở phòng nhân sự hỏi, “Chúng ta có Trịnh Bình Bình, Kim Bình Bình, Liễu Bình Bình, còn cả Đặng Bình Bình và Lâm Bình Bình.”
Cố Khải nghe mà choáng cả đầu.
“Còn nữa, nghỉ mấy ngày ạ?” Người kia tiếp tục hỏi.
Cố Khải đành phải cúp điện thoại trước, sau đó gọi cho Hồ Vân Phi.
“Không rảnh!” Hồ Vân Phi đang hưởng thụ lạc thú đút cơm cho Lâm Bình Bình, thế là gắt gỏng gầm lên với người bên kia điện thoại.
“Không rảnh em gái ông!” Cố Khải gầm gừ, “Ông xin nghỉ cho ai? Lý do? Bao lâu?!”
“Này, em… tên gì?” Hồ Vân Phi hỏi Lâm Bình Bình.
Mợ nó! Lâm Bình Bình khóc! Vẻ mặt cậu bi thảm ngậm thìa cháo. Tự dưng bông hoa cúc của một cậu trai chưa chồng bị cầm thú làm hư! Thật đau đớn!
Mà cái tên tiện nhân kia còn không biết tên của ông là gì!!!!!
“Không khóc, không khóc, ngoan. Họ của em là gì?” Hồ tổng không có chút áy náy, tiếp tục hỏi.
“Lâm.” Lâm Bình Bình trả lời ỉu xìu.
“Cố tổng!” Lưu Tiểu Niên hoảng sợ.
“Đừng sợ, tôi ở đây.” Cố Khải kiên định an ủi.
“Tôi không sợ.” Lưu Tiểu Niên giãy dụa, “Anh để tôi ngồi lên gạt tàn rồi.”
“…” Đệch! Phá tan bầu không khí! Cố Khải thả lỏng nhưng không buông tay.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Lưu Tiểu Niên đề nghị.
“Không!” Cố khải từ chối.
“Vì sao?” Lưu Tiểu Niên không hiểu.
Cố tổng rất tỉnh và đập chai, “Vì tôi sợ.”
…
Lưu Tiểu Niên 囧.
“Đợi đến lúc có điện đi!” Cố Khải say mê, ôm chặt cậu.
“Ở đây không phải còn kinh khủng hơn sao?” Lưu Tiểu Niên không hiểu.
“Cậu chưa xem ‘Hành lang kinh hồn’ à?” Cố Khải nghiêm túc hỏi.
“Tôi mới xem ‘Cưa điện kinh hồn’.” Lưu Tiểu Niên thành thật trả lời.
“Cuối hành lang có lẽ sẽ có nữ quỷ chờ chúng ta!” Cố Khải dọa.
Lưu Tiểu Niên sợ run người.
“Cho nên chúng ta không đi ra.” Cố Khải ôm cậu thật chặt, vô cùng sung sướng!
“Ừ.” Lưu Tiểu Niên trả lời, cọ chóp mũi vào ngực anh. Mùi nước hoa thực dễ ngửi.
Bốn phía yên lặng, im tới mức nghe được cả tiếng tim đập của hai người.
Điện cứ mất đi!
Cố Khải ảo tưởng.
Một giây sau….
Có điện.
(#‵′) 凸