Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ
Chương 2 : Đại cẩu huyết của tiểu thẳng nam~
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
Âm lượng điện thoại quá lớn, Cố Khải rõ ràng nhìn thấy, vai Lưu Tiểu Niên đang ngồi đối diện khẽ run lên một cái.
“Xin lỗi, gọi lộn số.” Cố Khải bình tĩnh cúp máy.
Lưu Tiểu Niên cầm ly nước lên điên cuồng uống.
“Tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, rất có thiên phú viết truyện tổng tài.” Cố Khải không hoa mỹ nói.
Lưu Tiểu Niên thiếu chút nữa phun ngụm nước ra, ai muốn thiên phú cái loại này chứ, chết tiệt!
“Công ty chúng tôi đang lên kế hoạch phát triển một game võng du kiểu lolita vườn trường, muốn mời cậu thiết kế cốt truyện và lời giới thiệu.” Cố Khải tựa lưng lên sofa, “Tiền lương tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng.”
“Game? Nhưng tôi chưa thử bao giờ.” Lưu Tiểu Niên ngoài ý muốn có chút thấp thỏm không yên.
“Sẽ có người dạy cậu, tôi cần ý tưởng của cậu.” Cố Khải lấy hợp đồng từ trong bọc tài liệu ra, “Nhìn một chút đi.”
Lưu Tiểu Niên lo sợ mở ra, còn chưa kịp xem nội dung đã bị con số cuối cùng làm cho cả kinh.
“Trò chơi này đối với công ty rất quan trọng, cho nên tôi hy vọng cậu có thể tham gia.” Cố Khải tỏ ra rất có thành ý.
Được tổng giám đốc coi trọng như vậy, Lưu Tiển Niên có chút thụ sủng nhược kinh.
(thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ)
“Nếu không có vấn đề gì, cậu ký tên đi.” Cố Khải đưa cho cậu một cây bút, cười vô cùng ôn nhu thiện lương, bộ dạng một nhà từ thiện, trên mặt cũng tràn đầy chữ “Anh đây đối tốt với cậu như vậy, cậu nên tự xem mà làm đi”, tóm lại là khá khốc suất cuồng bá duệ.
(khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng, đập chai, điên cuồng, bá đạo, khí phách~)
Thế là Lưu Tiểu Niên tỉnh tỉnh mê mê, tại bên B hạ bút ký tên.
“Hợp tác vui vẻ.” Cố Khải đạt được mục đích, vui vẻ nâng ly rượu lên.
Lưu Tiểu Niên cùng y chạm ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
“Cậu không uống rượu?” Cố Khải hỏi.
“Vâng, tôi bị dị ứng với cồn rượu.” Lưu Tiểu Niên thẹn thùng giải thích.
“Vậy bình thường cậu uống gì?” Cố Khải đặt ly rượu xuống.
“… Sữa đậu nành.” Lưu Tiểu Niên lí nhí nói.
Cố Khải bật cười, đưa tay định ấn cái nút trên bàn ăn, bị Lưu Tiểu Niên ngăn lại.
“Tôi uống nước cũng được mà.” Lưu Tiểu Niên xấu hổ, ở chỗ như thế này gọi sữa đậu nành, rất mất mặt.
“OK.” Cố Khải không miễn cưỡng cậu, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
“Em có thể nói chuyện với cậu ấy không?”
“Không thể.”
“Anh, em —— này, này?” Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Cố Hi sâu sắc im lặng, âm thầm oán trách người nào đó quả nhiên là… chưa thỏa mãn dục vọng rất nhiều năm.
Chờ đến khi Cố Khải trở lại bàn ăn, Lưu Tiểu Niên đang thỏa mãn uống xong ngụm nước canh cuối cùng.
“Ăn xong rồi?” Cố Khải ngồi đối diện cậu.
“Ân.” Lưu Tiểu Niên lau lau miệng, rất thành khẩn hỏi, “Anh có muốn ăn bánh ngọt đường đỏ lạnh không?”
Cố Khải im lặng nhìn cái bát không trên bàn. Gầy thì gầy, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến sức ăn.
Vì vậy buổi tối, Lưu Tiểu Niên một tay bưng bánh ngọt lạnh, một tay cầm chìa khóa, vui mừng phấn khởi, vui vui vẻ vẻ, tâm không phòng bị, mang lão sói xám vào nhà mình.
Nhà trọ nhỏ nhưng rất sạch sẽ, không có sofa, chỉ có mấy cái nệm êm ném trên mặt thảm. Bên cạnh TV là đĩa nghe nhạc, máy chơi game, đồ ăn vặt, cái gì cũng không thiếu, điển hình của hình tượng trạch nam.
“Cậu ở một mình?” Cố Khải thờ ơ hỏi.
“Ân.” Lưu Tiểu Niên đưa cho y một chai nước, có chút ngượng ngùng, “Bởi vì bình thường không có khách, cho nên không mua sofa, nhưng nệm lớn của tôi ngồi rất thoải mái, anh có thể thử xem.”
“Cậu thích chơi Ma Huyền đại lục?” Cố Khải cầm một đĩa phim hoạt hình tạo hình trên đệm lên.
“Cái kia là boss Huyết tộc, tôi thích Ám Linh Vương hơn, đáng tiếc là đã bán hết rồi.” Lưu Tiểu Niên sắp xếp nệm gọn gàng, phàn nàn nói, “Gian thương chỉ thích làm mấy bản số lượng có hạn, tôi đã xếp hàng rất lâu nhưng không mua được!”
Cố Khải bật cười, “Loại lời này, nói sau lưng là được rồi?”
Bị nhắc khéo, Lưu Tiểu Niên mới hậu tri hậu giác ý thức được, người đàn ông trước mặt là đại boss của Ma Huyền đại lục, người đầu tư phía sau!
“Không phải tôi nói anh.” Lưu Tiểu Niên có chút 囧.
“Nếu cậu thích, tôi tặng cậu nguyên một bộ.” Cố Khải ngồi trên mặt thảm, tiện tay cầm khung ảnh trên bàn.
Phía sau tấm kính, là một đôi vợ chồng ôm một bé trai, cười đùa trên bãi cỏ.
“Đó là baba mama tôi.” Lưu Tiểu Niên ngồi bên cạnh y, “Đáng tiếc tôi không thể nhớ được gì về họ.”
“Không nhớ được gì?” Cố Khải nhíu mày.
“Nói ra đại khái anh không tin đâu, nhưng mà nó thật sự rất cẩu huyết.” Mặc dù đã nhiều năm như vậy, Lưu Tiểu Niên có thể thản nhiên đối mặt với cuộc sống, thế nhưng trong lòng vẫn luôn chôn giấu một nỗi đau xót xa.
Bị người khác hỏi, cũng như trước, vẫn sẽ đau.
——- Ta là phân cách tuyến ———————