Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 42 : Trò chơi trái đất rung chuyển

Ngày đăng: 07:20 19/04/20


Trong khi bác sĩ Lục tắm, em zai liều mạng tra tấn áo ba lỗ, ban đầu cậu định nằm sải ra giường, đem áo cuốn lên đến ngực, lộ ra bụng nhỏ đáng yêu và bờ ngực trắng nõn, sau đó cảm thấy tư thế này hơi đáng khinh, vì thế lại nằm nghiêng ở trên chăn, kéo quần lót xuống một chút, lộ ra chút mông… Ông phắc nhìn giống như vô cùng đói khát vậy! Em zai vô cùng nôn nóng nghĩ, bác sĩ Lục đã sắp tắm xong rồi, thế mà mình còn chưa tạo dáng xong, sao có thể như thế! Vì thế cậu tăng tốc, làm quai áo trễ sang một bên, lộ ra bả vai ngọt ngào cùng một điểm nhỏ trắng nõn, sau đó dựa vào giường, kéo áo lên lộ ra mông nhỏ và cặp đùi! Thiệt là gợi cảm đến không dám nhìn thẳng mà… Em zai trong lòng cảm thán!



Một phút hai phút, năm phút sau, bác sĩ Lục vẫn chưa ra, em zai một tay vò đầu, cảm thấy tay đều run! Không có khoa học, tiếng nước đã ngừng rồi, sao anh ấy còn chưa ra! Đờ mờ cứ giữ nguyên tư thế này mỏi quá đi mất!



Nhưng bác sĩ Lục vẫn đang ở trong phòng tắm chỉnh sửa, bởi vì hắn có chút khiết phích, thích chỗ nào cũng phải sạch sẽ! Cho nên chờ đến khi hắn ra ngoài, em zai đã dựa vào giường đến tê cả người!



Gửi gắm hi vọng với tạo dáng chưa đủ diễn xướng, em zai đành phải vô cùng hờn tủi chôn mặt trong chăn, hở ra mông nhỏ cong vểnh mềm mại, vô cùng chờ mong bác sĩ Lục có thể tà mị cười, cuồng dã xé quần lót của mình, hung hăng chà đạp ngược đãi nó! Đúng vậy em zai đích thị là một M tiểu thụ!



“Sao lại đắp chăn như thế?” Lục Triển Phong bỏ khăn tắm trong tay xuống, kéo chăn đắp lên người em zai.



… Phắc! Em zai vô cùng thất vọng, loại tình tiết này không phấn khích chút nào sất!



Càng không phấn khích hơn chính là, Lục Triển Phong lấy thêm cái chăn khác từ ngăn tủ!



Vì thế em zai càng ai oán, trong thời tiết rét lạnh như thế, hai người phải chen chúc trong cùng một chăn mới đúng, phải dùng nhiệt độ cơ thể mà sưởi ấm cho nhau chứ!



“Ngủ ngon.” Lục Triển Phong bỏ kính ra.



Ngủ ngon cái gì! Em zai không cam lòng, quá là Liễu Hạ Huệ! Không có khoa học!



Trong phòng ngủ tối đen, Lục Triển Phong hô hấp vững vàng, em zai lại ngủ không nổi… Sao lại ngủ như thế! Người trong lòng ngày đêm mong nhớ nằm ngay cạnh mình, dù thế nào cũng phải phát sinh cái gì chứ! Vì thế tay phải em zai cọ cọ, hướng đến bác sĩ Lục với một tốc độ rất chậm! Năm phút sau, cuối cùng cũng thuận lợi đụng đến ngón út tay trái của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái!



Cảm giác thiệt tốt! Bước đầu tiên cách mạng thắng lợi, em zai phấn khởi, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều dễ chịu!



“Chưa ngủ?” Lục Triển Phong đột nhiên mở miệng.



Ông phắc nha, em zai hết hồn! Cậu nhanh chóng rụt tay về, thấp thỏm bắt đầu điên cuồng ho khan!



“Không thoải mái?” Lục Triển Phong nhấc người dậy, bật đèn ngủ lên.



Hai má em zai đỏ ửng hai mắt rưng rưng, vì ban nãy giả bộ ho khan quá xuất thần!



“Sao vậy?” Lục Triển Phong sờ trán cậu đo nhiệt độ thử.



“Em… đau bụng.” Em zai qua quýt tìm cớ, đờ mờ giả bệnh, chẳng có ý tưởng mới gì cả!



“Có đau lắm không?” Ánh mắt Lục Triển Phong vô cùng ôn nhu.



Em zai bị nhìn xấu hổ gần chết, nhỏ giọng khẽ nói, “Ừm, không đau lắm, chắc là do gió lạnh thổi vào.”



“Tôi đi hâm nóng ly sữa cho em.” Lục Triển Phong xuống giường, em zai si mê nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!



Sữa có hơi nóng, em zai cầm cốc ngồi trên giường uống, đương nhiên dù lúc nào em zai cũng không định buông tha ý đồ dụ dỗ, bờ vai gì đó nhất định phải lộ ra! Bác sĩ Lục rất kiên nhẫn cũng rất lịch sự, tuy em zai uống sữa chậm đến phát điên, nhưng hắn không nói gì cả!



Nhưng em zai hiển nhiên không thỏa mãn với tình hình hiện nay! Cậu vươn đầu lưỡi phấn nộn, dâm dãng liếm môi mình một chút, cảm giác làm động tác này vừa kinh điển vừa mê người!



Bác sĩ Lục đưa khăn tay cho cậu, “Dùng cái này lau miệng.”



Đệt! Em zai nước mắt đầy mặt, quá chân thực rồi!



“Tốt hơn chút nào chưa?” Lục Triển Phong đón lấy cái cốc trong tay cậu.



“Đau.” Em zai không đếm xỉa, ánh mắt vô cùng trong sạch nhìn bác sĩ Lục, “Anh có thể giúp em xoa xoa một chút không?”


Em zai khóc to hơn, đờ mờ có ai an ủi như anh không!



“Tiểu Hi cậu làm sao vậy?” Lưu Tiểu Niên từ trên lầu xuống, thấy Cố Hi đang dùng sức lau nước mũi, còn đang đỏ mắt căm tức trừng anh mình, vì thế bị dọa sợ.



Loại chuyện đáng xấu hổ này không thể cho người thứ tư biết! Cho dù là chị dâu thân thiết với mình nhất cũng không được! Em zai kiên quyết ngậm miệng.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thấy cậu ấy gắt gao ngậm miệng không nói, Lưu Tiểu Niên càng lo lắng hơn.



Em zai ủy khuất cúi đầu, đừng hỏi nữa mà đáng ghét!



“Có phải anh bắt nạt cậu ấy không?” Lưu Tiểu Niên nghiêm túc hỏi anh zai.



“Tôi?” Anh zai vô tội bị oan, ảnh tự thanh minh, “Lần này thực sự không phải tôi!”



“Thật?” Lưu Tiểu Niên híp mắt nhìn anh, vẻ mặt nhỏ nhắn đáng yêu gì vậy!



Anh zai thành công nhộn nhạo, vợ yêu thiệt là ngoan nha! Nhưng lần này thực sự không liên quan đến anh mà! Anh nghiêm khắc nhìn em mình, “Tiểu Niên hỏi em nói đi, mau nói vì sao em khóc!”



Em zai bị anh uy hiếp, đành phải vừa rớt nước mắt vừa giải thích, “Tui đột nhiên nhớ đến nhà điêu khắc vĩ đại thời kỳ phục hưng Renaissance Lorenzo Ghiberti, ông ấy chết thiệt thảm nha…”



Lưu Tiểu Niên: ……



“Không sao, nghệ thuật gia, cậu nên hiểu.” Anh zai ôn nhu an ủi vợ yêu.



“Tui đi nấu cho cậu chút chè.” Lưu Tiểu Niên rất thành khẩn an ủi cậu ấy, “Người chết không thể sống lại, cậu đừng nghĩ nhiều.”



Em zai hai mắt đẫm lệ mờ mịt hỗn độn trong gió nhìn chị dâu mình, sao lại đơn thuần như thế chứ, dễ lừa quá nha!



Nửa giờ sau, Lưu Tiểu Niên bưng bốn bát chè bách hợp lên, “Ăn đi.”



“Vì sao lại có bốn phần?” Em zai khó hiểu hỏi.



“Vị nghệ thuật gia kia rất đáng thương, cho ông ấy một bát.” Vẻ mặt Lưu Tiểu Niên nghiêm túc, “À, tui lên phòng gõ chữ, hai người từ từ ăn.”



Vẻ mặt em zai biến thành 囧!



“Đúng rồi, lúc cậu thờ cúng nhớ thành tâm một chút, ông ấy nhất định sẽ bị cậu làm cảm động.” Lưu Tiểu Niên dặn dò, “Không chừng còn có thể thảo luận nghệ thuật với ông ấy trong mơ!”



Phắc! Em zai bị dọa xanh cả mặt! Linh hồn đại hung ác lúc nửa đêm gì đó, nữ quỷ trong mộng tàn nhẫn giết người đó!



“Tôi lên phòng trước.” Lưu Tiểu Niên không phát hiện ra mình dọa em zai sợ chết khiếp, còn tưởng mình an ủi vô cùng thích hợp!



Thấy bóng dáng vợ yêu biến mất nơi góc cầu thang, anh zai cuối cùng bật cười! Đờ mờ vợ yêu của mình sao ngốc manh thế chớ! Quá là đáng yêu!



“Anh!” Em zai khóc ôm anh mình, “Em xin anh đêm nay cho em ngủ với anh đi em sợ!” Ai ai ai muốn mơ thấy nghệ thuật gia thời kì phục hưng chứ cứu mạng!



Chị dâu sao lại như thế, thật là xấu tính!



Tối nay, tuy em zai rốt cuộc được cho phép ngủ trên giường anh zai thân thương! Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu liên tục nằm mơ thấy bị quỷ đuổi! Vì thế chờ đến khi thức dậy, em zai thành công hóa thân thành gấu trúc, ngồi trên bàn ăn giữ nguyên tình trạng hai mắt vô thần!



Lưu Tiểu Niên vừa làm bữa sáng vừa lo lắng, nghệ thuật gia gì đó, thiệt đúng là có hảo cảm nha! Vì một người Châu Âu mấy trăm năm trước mà có thể thất hồn lạc phách thế này!



Chuyện này đúng là không giống với thế giới của mình!