Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 80 : Diễn trò nhất định phải chuyên nghiệp!

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


(Dạo này đang bị cuồng Ma đạo tổ sư:333, chồi ôi cưng chết đi được)



Trong biệt thự Cố gia, Lưu Tiểu Niên đang ở trong biệt thự sửa sang lại quần áo, đột nhiên nghe ở dưới lầu truyền đến tiếng đệ đệ hét chói tai! Đặc biệt thê lương! Sợ đến tay run lên, lại lại lại bị làm sao??



“Ba về sao không báo trước?” Đệ đệ khẩn trương vô cùng, từ trên sofa nhảy dựng xuống nhiệt liệt ôm ba mình.



“Mau cho ba nhìn một chút.” Ba ba nắm lấy bàn tay con trai mình, cẩn thận đoan trang lệ nóng doanh tròng cảm khái nói “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, Tiểu Hi của ta đã lớn như vậy rồi”



Lưu Tiểu Niên cước bộ cứng đờ, đứng ở cầu thang hỗn độn — tình huống gì đây? Rõ ràng mới gặp nhau tháng trước mà!



“Ba, tóc ba bạc rồi!” Đệ đệ nghẹn ngào, đưa tay sờ sờ đầu tóc đen thùi bóng loáng của ba mình.



“Đừng lo, chỉ cần Tiểu Hi sống tốt, ba cực khổ cũng không sao.” Cố ba ba thâm tình nói.



“Thời tiết lạnh như vậy, sao ba chỉ mặc một cái áo rách vậy, còn đội nón cỏ.” Đệ đệ hai mắt rưng rưng, giúp cha mình cởi áo khoác da với cái mũ dạ xuống.



“Bởi  vì ba ba phải tiết kiệm, để dành tiền mua màu nước với áo bông cho Tiểu Hi.” Ba ba cực kỳ hiền lành!



Lưu Tiểu Niên choáng váng, bị bị cái gì vậy???



“Cha sao lại vượt ngục đến đây? Cảnh sát có phát hiện không?” Đệ đệ tan nát cõi lòng.



Ba ba có chút mất hứng “Vì sao lại là nhà tù?”



“Bởi vì lần trước đã diễn ở lò gạch rồi.” Đệ đệ nhớ lại, tuy rằng lần đó ca ca rất không phối hợp, sống chết không chịu diễn vai lão bản độc ác nham hiểm, nhưng mình với ba ba cũng thành công diễn xong, lần này phải đổi mới kịch bản!



“…Bác à.” Lưu Tiểu Niên đứng ở cầu thang, không biết mình có nên xuống hay không.



“Tiểu Niên của chúng ta cũng lớn như vậy rồi.” Ba ba lập tức gạt nhi tử mình qua một bên, dang rộng hai tay đón con dâu mình.



Lưu Tiểu Niên bị ngài ôm vào ngực, không nói nên lời.



Đệ đệ căm giận “Tẩu tử không diễn chung với ba đâu.” Trên thế giới này trừ tiểu thụ đáng yêu ta ra, nhất định không còn ai cam tâm tình nguyện cùng ba diễn trò đâu! Vậy mà còn bị ghét bỏ! Vậy mà còn không biết quý trọng!



“Sao mặt lại đỏ như vậy?” Cố ba ba nhíu mày.



“Không cẩn thận bị dị ứng, nhưng mà không sao đâu.” Lưu Tiểu Niên rất ngoan ngoãn “Con đi dọn phòng cho bác, sau đó nấu canh thịt dê trừ khí lạnh.”



Canh thịt dê a… Cố ba ba nhất thời cảm thấy con dâu mình thật hiền thục!



Đệ đệ đi theo giúp tẩu tử mình dọn phòng, Lưu Tiểu Niên vẫy vẫy cái chăn hỏi “Cậu hồi nãy ở dưới lầu, là cùng bá phụ diễn kịch gì?”



“Gặp vài lần là quen thôi” Đệ đệ bắt đầu hồi tưởng “Ba em lúc còn trẻ rất muốn làm diễn viên, thậm chí từng nghĩ muốn học chuyên môn.”



“…Sau đó thì sao?” Lưu Tiểu Niên thật bất ngờ, quả nhiên là nhân vật truyền kỳ!



“Sau đó đạo diễn nói tuy rằng ổng rất tuấn tú, nhưng biểu điễn khoa trương với lập gia đình quá sớm, liền cự tuyệt.” Đệ đệ trầm mặt “Tuy rằng lúc đó chưa có em, nhưng theo lời mẹ nói, ba ba bởi vì vậy mà chịu đả kích, nằm trên giường không dậy nổi, ba tháng sau bắt đầu bước vào thương trường, lập ra Cố thị.”



Lưu Tiểu Niên kinh ngạc không thôi “Tôi từng xem qua sách về Cố bá bá, không phải như vậy đâu.” Văn vẻ rõ ràng nói, Bá phụ lúc bắt đầu sự ngjiệp, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, vì sự nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá cống hiến! Vì thế không để ý sự phản đối của mọi người, dứt khoát từ bỏ nghề MC lúc đó đang là cái cây hái ra vàng, bắt đầu gia nhập thương trường đầy mưu ma chước quỷ, một mình vượt qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng thành danh, bễ nghễ chúng sinh! Truyền cảm hứng cho biết bao thanh niên lúc bấy giờ!



“Lời nhà văn viết mà anh cũng tin.” Đệ đệ khinh thường “Kỳ thật ba ba năm đó rất muốn làm minh tinh điện ảnh, mỗi ngày rảnh rỗi liền đến vũ trường tiệc hội, nhiều lần nhà đài cần mà không tìm thấy MC đâu, đuổi việc, ổng không có biện pháp mới phải dấn thân vào thương trường!”







Lưu Tiểu Niên cảm thấy nhân sinh quan mình lại một lần nữa thay đổi.




Đồng nghiệp trong tổ trò chơi càng lo lắng, biểu tình kia, một chút thuyết phục cũng không có!



Chẳng lẽ Cố tổng ngoại tình? Vậy không được nha! Có thể bi thảm hơn hay không? Đế vương vô tình!



“Tiểu Niên.” Cố Khải đẩy cửa vào.



Lão đại giá lâm! Đồng nghiệp vểnh tai nghe.



“Sao anh đến đây?” Lưu Tiểu Niên kinh ngạc.



“Buổi sáng em quên thuốc ở nhà, ba ba nhìn thấy nên mang đến.” Cố Khải đưa cậu túi thuốc “Vứt bừa bãi.”



“Em quên a.” Lưu Tiểu Niên có chút ngượng ngùng.



“Em làm việc đi.” Cố Khải cười xoa đầu cậu, xoay người ra khỏi văn phòng.



Nương nương cầm lọ thuốc, ánh mắt rõ ràng đầy hạnh phúc! Các đồng nghiệp nhất thời thở ra, vừa rồi khẩu khí lão đại tràn ngập sủng nịch, vẻ mặt cũng rất ôn nhu a! Mà thái thượng hoàng còn đích thân mang thuốc đến, chứng minh trong cung vẫn rất hài hoà, không có mưu ma chước quỷ.



Vậy Diệp Thanh kia rốt cuộc từ đâu đến? Mọi người vẫn cảm thấy rất khó hiểu.



Lưu Tiểu Niên đương nhiên không biết cảm xúc biến hoá của đồng sự, cậu còn đang rối rắm chuyện diễn trò! Vì thế tinh thần hoảng hốt, lúc đi rót nước cũng suýt bị động trúng.



“Cẩn thận nha.” Diệp Thanh đỡ lấy cậu.



“…Cảm ơn.” Lưu Tiểu Niên tâm tình phức tạp, không biết nên dùng biểu tình nào đối mặt hắn.



Hai người trên hành lang sóng vai về, đồng nghiệp đều bí mật nhìn nhìn, thuận tiện ảo tưởng vô số tình tiết cung đấu.



“Tránh đường một chút a a a a!!!” Đào Nhạc Nhạc ôm chồng văn kiện chạy vội vã, kết quả không chú ý, thẳng tắp nhào lên người Lưu Tiểu Niên.



“A!” Lưu Tiểu Niên ngã mạnh lên sàn, ly nước vỡ nát!



Má ơi có thích khách động chạm phượng giá! Mọi người nhanh chóng chạy đến, cùng Diệp Thanh nâng Lưu Tiểu Niên lên.



“Cậu không sao chứ?” Diệp Thanh gỡ xuống lá trà trên người cậu.



“Không có việc gì.” Lưu Tiểu Niên bị đụng đầu vào tường, cảm thấy choáng váng.



“Đầu bị thương?” Đào Nhạc Nhạc áy náy vạn phần sống không bằng chết, hận không thể tự sát tạ tội.



“Không có việc gì…A…”,Lưu Tiểu Niên vừa chuẩn bị nói không sao, đột nhiên nhớ đến mình còn phải diễn trò, lại cố tình có Diệp Thanh kế bên, quả thật là cơ hội trời ban.



Vì thế cậu nhíu mày, biểu tình vô cùng thống khổ.



“Nương___” Đào Nhạc Nhạc đầu óc trống rỗng, sợ đến muốn tắt thở, một tiếng nương nương thê lương chưa kịp kêu xong, lại bị Khương tổ trưởng che miệng lại.



Lưu Tiểu Niên hỗn độn, sao lại gọi mình là mẹ(*)?



(*) Nương còn có nghĩa là mẹ. Vì Đào Nhạc Nhạc chỉ kêu một tiếng ‘nương’ nên Tiểu Niên tưởng Nhạc Nhạc gọi ẻm là mẹ =)))))



Nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm, cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng nói “Hình như tôi nhớ ra vài chuyện.”



HẾT CHƯƠNG 80